Là tử vong, là kết thúc, cũng là giải thoát!
Kẻ gánh vác trọng trách tiếp theo là Butzweig cũng khó đảm bảo rằng mình có thể làm tốt hơn Alex. Nếu như chậm chạp không thể thỏa mãn được giấc mộng "chủng tộc mạnh mẽ" trong suy nghĩ của tộc nhân, vậy thì người đi tong tiếp theo sẽ có thể là gã ta.
Tiếc là Behemoth không có thiên phú sinh dục. Số lượng tộc nhân đã quyết định giới hạn thực lực cao nhất của chúng, muốn mạnh mẽ thì trước tiên phải có đủ số lượng tộc nhân cơ bản đã.
Chạy đến trên chiến trường kiến công lập nghiệp vào thời điểm này chẳng khác nào ngại bản thân mình suy sụp chưa đủ nhanh.
Tiếc là chỉ có một số ít Behemoth mới nhận ra được điều này, nhiều tộc nhân vẫn còn giữ cái quan niệm "kỵ binh Behemoth vô địch thiên hạ", tự cho rằng chỉ cần phát động chiến tranh thì có thể quét sạch bốn phương.
Nếu như đánh thua thì đó cũng là do cao tầng vô năng, mà không phải là vì binh sĩ Behemoth không biết đánh trận.
"Đã xác định được tung tích của Hudson chưa?"
Butzweig quan tâm hỏi.
Nhân lúc Vương quốc Alpha đang bận giải quyết công việc trong nội bộ Nhân tộc, gã ta muốn làm ra chút chuyện nhỏ để cho tộc nhân dưới trướng nhìn thấy hy vọng
Vốn liếng trong tay không nhiều, nếu muốn triển khai hành động quân sự thì nhất định phải nắm rõ tình hình trước.
Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là lợi dụng lúc Hudson vắng mặt, đột nhiên triển khai hành động quân sự, đánh cho kẻ thù một đòn bất ngờ.
Không dám mơ tưởng đến chiến tích huy hoàng, chỉ cần cướp được chút đồ đạc về, an ủi dân tâm đang bị rối loạn, đồng thời làm giàu cho nhà kho của chủng tộc.
Muốn củng cố quyền lực thì biện pháp tốt nhất chính là mang mọi người đi giành lấy thắng lợi. Không nhất thiết phải quá huy hoàng, nhưng nhất định phải giành chiến thắng, và không được chịu quá nhiều tổn thất.
"Tộc trưởng, tình hình có chút không ổn. Theo lời kể của thương nhân, Hudson đã lộ mặt ở cảng Tân Nguyệt vào hai ngày trước."
"Dường như cuộc phân tranh trong nội bộ Nhân tộc không liên quan gì đến hắn ta. Tổng thời gian mà hắn rời khỏi Tuyết Nguyệt lĩnh cũng chỉ là hai ngày."
"Với tư cách là một Long kỵ sĩ, tốc độ hành động của hắn rất nhanh. Trong vòng một ngày là có thể qua lại vương đô, muốn nhân lúc hắn rời đi để động thủ thì sợ là hơi khó!"
Clark giải thích với vẻ mặt khó khăn.
Cho dù kế hoạch có tốt đến đâu thì cũng cần có thực lực để làm chỗ dựa. Đế quốc Thú Nhân bị đứt đoạn truyền thừa, dẫn đến việc thiếu hụt cường giả đỉnh cao nghiêm trọng.
Cường giả tộc Behemoth vốn là những người có hi vọng đột phá Thánh Vực nhất, nhưng hiện giờ đã tàn lụi gần hết, cường giả trong thế hệ trẻ tuổi thì lại không có đủ tích lũy.
Muốn nhắm vào Hudson thì ít nhất cũng cần có sự tham gia của vài vị cường giả Thánh Vực thì mới có khả năng thành công.
Vào thời điểm này, ngay cả khi phái hết toàn bộ cao thủ trong tộc Behemoth đi thiết lập vòng mai phục thì cũng không thể giết được hắn.
"Quả nhiên là thế! Hủy bỏ toàn bộ kế hoạch ban đầu, để người của chúng ta đi đường vòng, tránh xa mũi nhọn của quân địch, xâm lược mang tính tượng trưng ở những khu vực xa xôi là được!!"
"Ra lệnh cưỡng chế các đội quân không được tự tiện quyết chiến với quân địch. Đặc biệt là khi nhìn thấy Long Hùng chiến kỳ, nhất định phải lập tức tránh xa."
Butzweig tỉnh táo nói.
Không thể khích lệ lòng người, vậy thì chỉ đành lùi lại một bước, tạo ra chút động tĩnh, cho trong nước một lời giải thích.
Còn về khúc xương cứng Hudson, ai thích gặm thì tự đi mà gặm, dù sao hiện giờ Butzweig cũng không muốn làm to chuyện. ...
Cảng Tân Nguyệt, hội nghị quân sự vừa mới bắt đầu,"Kế hoạch phòng thủ Cận Đông" đã được đưa ra bàn luận.
Vấn đề là đường biên giới giữa Cận Đông và Thú nhân quá dài, số lượng quân lính canh gác lại quá ít, không thể nào bao phủ hết được.
Thấy đám tướng lĩnh buồn rầu, Hudson tức giận nói: "Các ngươi trưng vẻ mặt khóc lóc ra đây làm gì?"
"Dù có khó khăn đến mấy thì cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Cận Đông hiện giờ, ngoài một số khu cá biệt ra, còn có gì có thể để thú nhân cướp sao?"
"Trừ phi bọn chúng dám một mình xâm nhập, tiến sâu vào bảy tỉnh Bắc Cương. Nếu như quân địch thật sự ngu ngốc như vậy thì chẳng khác nào đang tặng chiến công cho chúng ta!"
Được mở rộng tư duy, đám tướng lĩnh lập tức cảm thấy thông suốt. Nếu đã không thể phòng thủ toàn diện thì chỉ cần tập trung phòng thủ khu vực là được.
Cận Đông hiện giờ chính là một công trường lớn. Ngoài một vài trang trại và vài khu vườn rau nằm gần cảng Tân Nguyệt ra, những khu vực còn lại đều chưa được khai thác.
Thú nhân cũng mang một chữ "nhân", bản tính con người đều hướng đến lợi ích. Mua bán có lời thì tranh nhau làm, việc chịu chết thì chẳng ai thèm.
"Nguyên soái, tình báo khẩn cấp từ tiền tuyến!"
Trong khi nói chuyện, Tom đã đưa bức thư đang bị niêm phong cho Hudson.
Sau khi xem nội dung trên thư, trên mặt hắn không có phản ứng gì, nhưng tâm trạng của Hudson đột nhiên trở nên tồi tệ. Vừa mới phân tích xong tình hình quân địch liền bị vả mặt.
Không quân phát hiện một đội kỵ binh Behemoth đang di chuyển về hướng tây bắc, rõ ràng là muốn vượt qua khu vực phòng thủ trọng yếu của bọn hắn để xâm nhập từ những khu vực không người đây mà.
Kẻ địch không ra bài theo logic, nên Hudson cũng không biết là bọn chúng có ý định tiến thẳng một mạch hay không.
Dù sao, trong quân sự luôn đầy rẫy những điều bất ngờ và trùng hợp. Dù có tinh thông tính toán cỡ nào cũng không đỡ nổi việc thỉnh thoảng xuất hiện vài gã ngốc cầm quân.
Đường người khác không dám đi, bọn hắn dám đi; Trận chiến người khác không dám đánh, bọn hắn dám đánh.
Cả quá trình chỉ có hai chữ —— lỗ mãng.
Tuy rằng đa số những kẻ này đều chết rất nhanh, nhưng luôn có kẻ mèo mù vớ cá rán, phá cục vào thời khắc mấu chốt.
Đột nhiên không có bất kỳ logic nào mà làm loạn một trận thường cũng là cách tốt nhất để phá vỡ thế cục.