Người dịch: Whistle
“Chớ có quên thế cục hiện giờ, Tổng đốc Pierce sắp tới thành Dadir hoà giải. Những chuyện trước đó mà các vị đã làm đều không hoàn hảo.”
“Chỉ cần truy tra đến cùng thì chắc chắn sẽ tìm được sơ hở. Không nói những chuyện khác, chỉ riêng số lượng dân cư này thôi là các hạ đã không có cách nào giải thích được rồi!”
“Đừng nói là hơn sáu ngàn người, cho dù có giảm xuống một nửa, các hạ có thể ứng phó qua ải thì cũng đã là may mắn rồi.”
“Nếu như không giải thích được, đến khi bị truy cứu, các hạ thật sự có thể bảo trụ được nhiều nhân khẩu như vậy sao?”
“Thay vì bị phủ tổng đốc cưỡng chế lấy đi, còn không bằng lấy ra giao dịch, ít nhất cũng có thể thu được một lượng lương thực.” Hudson cười ha hả nói.
Chặt chém là một công việc cần kỹ thuật, mặc dù những lời mà hắn nói có chút giật gân, nhưng phủ tổng đốc tham dự vào chuyện này đúng là rất bất lợi cho đám quý tộc phương bắc.
Tiểu đệ của nhà mình bị khi dễ, người làm lão đại đứng ở bên nào thì không cần nói cũng biết. Không nắm được nhược điểm thì thôi, một khi bị nắm cán thì Bá tước Pierce chắc chắn sẽ xử phạt thật nặng.
Kettler đối mặt với Hudson, biết được đây đã là giá cả cuối cùng, không thể thương lượng tiếp được nữa, y chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
“Thôi, cứ làm theo cách mà Nam tước các hạ nói đi. Bất quá ta không hy vọng la sau này sẽ xuất hiện biến cố gì nữa!”
Trong khi nói chuyện, trong lòng Nam tước Kettler đều đang rỉ máu.
Bận rộn hơn một tháng, đắc tội hết những ông bạn hàng xóm ở xung quanh, kết quả Hudson chỉ bỏ ra cái giá “15 vạn pound lúa mì đen + 20 vạn pound hoa màu” liền lấy đi một nửa chiến lợi phẩm.
Nhưng hết lần này tới lần khác Kettler lại không thể nào cự tuyệt được, lương thực trong lãnh địa của y đã sắp cạn, nếu như đám nông nô đói đến hoảng thì mỗi ngày đều sẽ có người đào tẩu.
Nếu như lại không lấy được lương thực, ngay cả binh sĩ cũng phải chịu đói theo.
Y cũng không thể thật sự ra ngoài làm cướp nha?
Giao dịch thì còn có thể bảo vệ một nửa nhân khẩu, nhanh chóng gieo trồng những cây lương thực có chu kỳ thu hoạch ngắn, lại ăn tiết kiệm một chút thì chắc là có thể đợi đến khi thu hoạch.
Nếu như mang binh ra ngoài ăn cướp, đúng là có thể xuất khí trong lòng. Nhưng lại phải mang cái mũ nổi loạn, sau này sẽ không thu tràng được.
“Xin Nam tước Kettler cứ việc yên tâm. Trong tỉnh Đông Nam này, danh dự của ta cũng là tiếng lành đồn xa, tuyệt đối sẽ không có chuyện làm hỏng vinh quang của quý tộc.” Hudson bình tĩnh đảm bảo nói.
Đúng là về phương diện uy tín thì thật sự là không có gì để bắt bẻ. Tùy tiện đến hỏi những quý tộc đã từng làm việc với Hudson liền biết, không có ai nói xấu một câu nào.
Bây giờ chính là lúc thu hồi báo. Nếu như không có uy tín tốt thì Nam tước Kettler cũng sẽ không tìm tới cửa.
Giao dịch đạt thành, Hudson nhìn Nam tước Kettler rời đi, trong lòng vẫn còn có chút thất vọng.
Hắn vốn nhân cơ hội này để chào hàng một vài sản phẩm phụ, tiếc là Nam tước Kettler quá vội vàng, nói xong chuyện mua bán liền lập tức cáo từ rời đi, không có ý định ở lại thêm một khắc nào nữa.
Bất quá chuyện này không thể vội vàng được, vụ kinh doanh độc nhất vô nhị lũng đoạn này không cần phải đi tới cửa chào hàng.
Trong hai quận Wright và Ryton thì chỉ có một mình hắn là có thể sản xuất đồ sắt với quy mô lớn. Phóng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ tỉnh Đông Nam, Hudson chính là nhà cung cấp đồ sắt lớn nhất.
Trong thời đại mà khắp nơi toàn là lãnh chúa như thế này thì không thích hợp phát triển thương nghiệp hậu cần. Chỉ riêng những loại phí qua đường tầng tầng lớp lớp thôi là đã có thể chặn hết hàng hóa ngoại lai ở ngoài cửa rồi.
Cùng một món hàng, ở những khu vực khác nhau, giá cả chênh lệch gấp mấy lần cũng là chuyện rất bình thường.
Khó trách các quý tộc bóc lột hung ác như vậy, đều là vì bị chế độ thuế kích động. Tổng đốc phụ trách thu thuế toàn tỉnh, quận trưởng phụ trách thu thuế toàn quận, mà đám quý tộc lãnh chúa bên dưới thì phụ trách thu thuế của lãnh địa mình.
Mặc kệ là ủy thác cho người khác hay là tự mình đi trưng thu, dù sao chỉ cần nộp đủ số lượng mà vương quốc quy định là được, còn lại đều là của mình. Nếu như không thu đủ thuế, vậy thì chỉ có thể tự mình bỏ tiền túi ra bù lỗ.
Những quý tộc ở địa khu xa xôi đều rất nghèo, nguyên nhân cũng là vì trong lãnh địa không có thuế thương nghiệp để thu, lại không có dân tự do cho bọn hắn bóc lột, tất cả sản nghiệp đều là của bản thân, cho nên chỉ có thể tự mình bỏ tiền túi ra bù lỗ.
Đương nhiên, lỗ vốn là một chuyện có xác suất rất nhỏ. Mặc dù áp dụng chế độ bao thu thuế, nhưng tiêu chuẩn thuế suất của mỗi địa khu đều được chế định dựa vào tình hình thực tế ở nơi đó.
Tỉ như nói: hai quận Wright và Ryton gặp phải Khô Lâu Hội phản loạn, bị chơi đến mức thập thất cửu không, vương quốc sẽ miễn thuế của ba năm gần nhất, trong vòng mười năm cũng có chính sách giảm thuế.
Đây đều là chính sách được hoàn thiện trong một thời gian dài khi mà đám quý tộc trong vương quốc đánh cờ với nhau. Có lẽ có một số khu vực chiếm tiện nghi và một số khu vực bị thiệt thòi, nhưng về mặt tổng thể thì vẫn đảm bảo đầy đủ lợi ích của các phương.
Tất cả mọi người đều là cổ đông, đều đang hưởng thụ lấy tiền lãi mà vương quốc phát triển mang lại. Những giai cấp khác ở trong vương quốc đều là dựa vào quý tộc để sinh tồn.
........
Thành Thương Lan, Phỉ Thúy cung.
“Ngươi nói cái gì? Bá tước Vlado bị tập kích ở ngoài thành Roquetia, toàn bộ sứ đoàn không còn một người sống nào?”
Caesar III gần như là đang gào thét chất vấn.
Bá tước Vlado là sứ giả mà Quốc vương phái ra, là người đại diện cho vương quyền ở ngoại giới, bây giờ lại bị người ta đánh giết trong cảnh nội của vương quốc, rõ ràng là đang khiêu khích vương quyền.