Người dịch: Whistle
Nếu như ánh mắt là đao, Hudson cảm thấy mình đã bị thương tích đầy mình. Đáng tiếc ánh mắt chung quy vẫn là ánh mắt, mặc dù thực lực của Nam tước Kettler cao hơn hắn một tí tí, nhưng nơi này là Sơn Địa lĩnh.
“Nam tước Kettler an tâm chớ vội!”
“Tất cả mọi người đều là người thông minh, cũng không cần thiết phải che che lấp lấp. Chắc là các vị cũng biết lý do tại sao mà chuyện này lại phát triển đến mức này.”
“Khi các vị vừa tới, mặc dù mọi người không hề hoan nghênh, nhưng còn không đến mức phải nhằm vào các vị.”
“Đoạt lại dân trong thuộc địa của mình vốn cũng không có lỗi gì. Nhưng vấn đề là khẩu vị của các vị quá lớn, không chỉ lấy lại dân trong thuộc địa của mình, mà còn tiện thể cướp luôn dân của nhà hàng xóm.”
“Quý tộc khác thì không nói, chỉ tính riêng số lượng dân trong thuộc địa ở Diệp Phong lĩnh hiện thôi cũng đã vượt qua sáu ngàn rồi?
“Chúng ta có thể tính một khoản. Phong Diệp trấn là trọng trấn nông nghiệp đứng đầu trong quận Wright, trước khi Khô Lâu Hội tạo phản, nhân số ước chừng hơn 1 vạn 8000 người.”
“Bây giờ Diệp Phong lĩnh kế thừa 1⁄3 diện tích của Phong Diệp trấn, thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ chừng hơn sáu ngàn người.”
“Đừng nói với ta là Diệp Phong lĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì trong cuộc chiến loạn mà Khô Lâu Hội gây ra?”
“Chỉ cần điều tra một chút là biết, một bộ phận rất lớn trong đó không phải là người địa phương, mà là dân mà các lãnh chúa dời từ các quận lân cận tới.”
“Theo ta được biết, một vị Nam tước xui xẻo nào đó đã bị di dời hết một nửa nhân khẩu trong Kỵ sĩ lĩnh, bây giờ trong lãnh địa cũng chẳng còn mấy bóng người.” Hudson không chút khách khí vạch trần nói.
Quý tộc phương bắc đúng là rất khắc chế dục vọng, nếu như chỉ đi gây chuyện với những người đã mang binh cướp dân trước đó thì cũng sẽ không làm cho nhiều người tức giận như vậy.
Nhưng vấn đề là bọn họ chơi quá high, ngay cả cây rau hẹ mà cũng bới luôn gốc, cách làm giống như những gì trước đó mà đám quý tộc bản địa đã làm.
Tiêu chuẩn kép tồn tại ở khắp mọi nơi, quý tộc bản địa làm như vậy, mọi người cảm thấy không có gì, nhưng khi quý tộc phương bắc bắt chước làm theo thì mọi người lại cảm thấy khó chịu.
Nhiều nhân tố như vậy cộng lại mới xuất hiện cục diện trước mặt. Nếu như không vì Nam tước Kettler tự mình đưa tới cửa, Hudson cũng sẽ không lội cái vũng nước đục này.
Bởi vì những dân trong thuộc địa bị chuyển ra ngoài này quá khó giải quyết, cho dù là lấy được thì hắn cũng rất khó nuốt hết.
“Ngươi muốn bao nhiêu người?”
“Tất cả mọi người là bạn bè cũ, gặp mặt chia một nửa!”
Hudson vừa nói xong, Nam tước Kettler liền muốn chết. Bất quá không phải là muốn tự sát, mà là muốn đấm chết con quỷ hút máu trước mặt này.
Chỉ là hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh đã làm cho y kiềm chế suy nghĩ mê người này. Trở mặt ở trên địa bàn của người khác thì tuyệt đối sẽ bị đánh cho tơi bời.
“Chuyện này không có khả năng! Nam tước Hudson, khẩu vị của ngươi thật là lớn. Ta chỉ cần một lượng lương thực khẩn cấp, ngươi đang muốn đào căn của ta nha!”
Nam tước Kettler vừa định đứng dậy rời đi liền lập tức hối hận. Một nửa nhân khẩu cũng không phải là không thể thương lượng, chỉ cần có đủ lương thực, mọi vấn đề liền không còn là vấn đề.
Dù sao, thiệt hại cũng có thể đổ lỗi. Bây giờ cả đám quý tộc phương bắc đều đang thiếu lương, đoạt nhân khẩu để đổi lương thực cũng không phải là không được.
Làm hay không đây?
Chần chờ một chút, Nam tước Kettler lại ngồi xuống. Mặc dù mặt mũi rất quan trọng, nhưng sống sót còn quan trọng hơn.
Từ phương bắc xuôi nam đến đây thì y đã đặt lên toàn bộ thẻ đánh bạc của mình. Nếu như không thể đứng vững gót chân ở Phong Diệp lĩnh, vậy thì toàn bộ công sức mà y bỏ ra đều uổng phí.
Tài nguyên của gia tộc là có hạn, không thể tiếp tục đầu tư cho một kẻ thất bại được. Một lần thất bại liền phải làm công cả đời cho gia tộc để trả nợ, giống như Kỵ sĩ Holman đi theo y vậy.
“Các hạ không cần phải vội vã cự tuyệt như vậy, trước tiên hãy nghe ta báo giá đã. 15 vạn pound lúa mì đen + 20 vạn pound hoa màu, nể tình bạn cũ, ta còn có thể tặng thêm mười cái nồi sắt.”
“Nếu như có chuyện làm ăn tương tự thì cũng có thể giới thiệu cho ta, các hạ có thể nhận được một thành chỗ tốt làm phí giới thiệu.”
Hudson mở miệng liền một tiếng “bạn bè cũ”, ngậm miệng lại một tiếng “bạn bè cũ”, làm cho Nam tước Kettler nghe được ba chữ này liền cảm thấy tê cả da đầu, hóa ra ngươi chuyên môn hố bạn bè cũ sao?
Cái gọi là tình bạn cũng chỉ đáng giá mười cái nồi sắt.
Bất quá khi nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, có thể đáng giá mười cái nồi sắt cũng không tệ rồi.
Về chuyện giới thiệu kinh doanh, Nam tước Kettler trực tiếp bỏ qua coi như không nghe thấy. Mặc kệ có giới thiệu cho ai thì loại mua bán lỗ vốn này cũng đều là đang đắc tội với người đó.
Chỉ là một thành ích lợi thì còn chưa đủ để y bỏ qua thành kiến để chào hàng cho con quỷ hút máu trước mặt này.
“Nam tước Hudson tôn kính, giá cả như vậy thật sự là đang ăn cướp nha!” Kettler cố nén nộ khí nói.
Bình quân lại thì mỗi một sức lao động chỉ có thể đổi lấy hơn 100 pound lương thực, trong đó còn có hơn phân nửa là hoa màu. Nếu như ở thời kỳ bình thường thì giá này tuyệt đối không cao hơn 3 ngân tệ.
“Các hạ, không cần phải tức giận như vậy. Con người quý ở chỗ biết đủ, chỉ khi nào học được cách thỏa mãn thì mới có thể có được một tâm tình tốt.”
“Đổi một hướng suy nghĩ thì các hạ đang làm mua bán không vốn nha. Mặc dù hiện giờ chỉ có thể lưu lại một nửa nhân khẩu, nhưng lại có thể được đổi nhiều lương thực như vậy, có cái gì mà không vừa lòng nữa?”