Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 139 - Chương 139 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của (2)

Chương 139 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của (2)
Chương 139 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của (2)

Người dịch: Whistle

Không phải là không thể mua chuộc được những quý tộc đất phong này, nhưng chỉ mới xấp xỉ một nghìn kim tệ thì còn chưa đủ để cho bọn họ vứt bỏ nguyên tắc.

Dù sao lương thực cũng là nhu yếu phẩm, không muốn đói bụng thì đám quý tộc phương bắc nhất định phải mua. Kéo thời gian càng dài thì giá lương thực cũng sẽ càng cao, bọn hắn cũng có thể kiếm được càng nhiều, cho nên cũng không cần phải vội.

“Không dối gạt Nam tước Hudson, có thể là bởi vì một chút hiểu lầm không cần thiết, bây giờ tất cả mọi người đều không muốn bán lương thực cho chúng tôi.”

“Thật sự là không còn cách nào nên ta mới mạo muội tới quấy rầy. Nếu như các hạ chịu hỗ trợ mua hộ lương thực, chắc là mọi người sẽ không cự tuyệt.”

“Về vấn đề giá cả, ngài có thể yên tâm. Cứ dựa theo giá thị trường hiện giờ là được, ta tuyệt đối sẽ không trả giá.”

Khi nói ra lời này, trong lòng Kettler đang rỉ máu. Giá thị trường hiện giờ đã gấp hai lần giá bình thường rồi, đắt hơn rất nhiều so giá lương thực ở phương bắc.

Nhưng hết lần này tới lần khác y lại chủ động đưa tới cửa, cầu xin người ta chém mình một đao, lại còn lo là người ta không chịu chém.

“Xin lỗi, Nam tước Kettler. Là một quý tộc có nguyên tắc, ta không thể làm ra mấy chuyện lừa gạt này được, cho nên xin thứ cho ta lực bất tòng tâm!”

“Nếu như các vị thật sự thiếu lương thực, có thể cân nhắc đi ngoài tỉnh mua sắm. Dù sao cũng chỉ xa hơn mấy trăm dặm đường, tự mình mang người đi vận chuyển thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Hudson chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.

Nghe vào hoàn toàn không sai, nhưng nếu thật sự đi áp dụng, vậy thì có thể làm cho người ta cảm thấy sụp đổ. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Nam tước Kettler cũng không muốn thử cách này.

Bắt đầu xuất phát từ phương bắc, dọc đường này đã phải chịu biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, hắn đều không dám quên.

Mặc dù cừu hận là do năm gia tộc lớn gây ra, nhưng đám tiểu đệ như bọn hắn cũng là đồng lõa, có rất nhiều quý tộc khó chịu với bọn hắn.

Nếu như không phải lần này hành động theo đoàn thể thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi đến được lãnh địa.

Lúc này mày chạy ra ngoài mua lương thực thì chẳng khác nào đang ép người ta bỏ đá xuống giếng! Dù sao cũng phải mua với giá trên trời, chẳng thà mua từ tay của quý tộc bản địa, ít nhất còn có thể hòa hoãn một chút quan hệ.

Nếu như có thể mà nói, Kettler cũng không muốn lựa chọn Hudson làm cửa ải để đột phá, đáng tiếc là trong số những quý tộc bản địa ở đây thì y chỉ quen mỗi Hudson là có quyền nói chuyện.

Đám hàng xóm còn lại đều đã bởi vì chuyện dân trong thuộc địa mà bị y đắc tội hết một lượt. Lúc này mà tìm tới cửa cầu người ta mua lương thì không cần nghĩ cũng biết là kết quả gì rồi.

Về phần những quý tộc ở các quận lân cận, Nam tước Kettler đã sớm đi bái phỏng qua. Tiếc là kết cục vô cùng cảm lạnh, liên tiếp bị mười mấy nhà chặn cửa không cho vào, y thật sự không muốn tiếp tục đi chịu tội nữa.

“Nam tước Hudson nói đùa, cho dù có thể vận chuyển lương thực từ ngoài tỉnh tới đây thì cũng không kịp thời gian!”

“Bây giờ trong lãnh địa còn mấy ngàn người đang gào khóc đòi ăn, một khi cạn lương thực thì sẽ phát sinh thảm kịch nhân gian. Xin ngài nể tình của Thần Hi chi chủ, xuất thủ việc trợ cứu lấy những người dân đáng thương trong thuộc địa của ta đi!”

Nam tước Kettler kích động nói. Giống như đã thật sự cùng đường mạt lộ, muốn được ăn cả ngã về không vậy.

Đáng tiếc là Hudson lại chẳng hề biết mặt mũi của Thần Hi chi chủ ra sao, lấy cái gì mà cho. Trông cậy vào mặt mũi của Thần Hi chi chủ thì không bằng bỏ ra thêm mấy rương kim tệ, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.

Chỉ cần lợi ích đủ lớn, khẩu phần lương thực của mấy ngàn người cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn.

Đáng tiếc là Nam tước Kettler vẫn chưa tới trình độ sơn cùng thủy tận. Bởi vì tác phong của quý tộc phương bắc rất đặc biệt, nếu như thật sự đến mức được ăn cả ngã về không thì bọn họ sẽ mang theo quân đội hành động.

Không mua được lương thực thì còn có thể không cướp mà, không phải sao? Nếu như bụng đói đến một trình độ nào đó mà nói thì thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Nam tước Kettler, thật ra ngài hoàn toàn không cần phải quá lo lắng cho đám dân trong thuộc địa. Nếu như bởi vì thiếu lương thực, không còn sức chiếu cố nhiều người như vậy, ngài vẫn có thể đi tìm những người bạn hàng xóm hỗ trợ nha!”

“Lãnh địa của ngài thiếu lương, đó là bởi vì nhân khẩu quá nhiều. Mọi người có thể hỗ trợ san sẻ một chút, vấn đề này liền không lớn.”

Hudson mặt không đổi sắc nói.

Mặc dù lúc này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì có chút không đạo đức; Nhưng ở trước mặt lợi ích thì liêm sỉ đạo đức chẳng đáng một xu.

Cho dù Hudson không làm ác nhân này thì cũng sẽ có người khác tới làm.

Nhận thức chung của đám quý tộc bản địa hiện giờ chính là làm suy yếu thực lực của quý tộc phương bắc. Trước khi đạt tới mục tiêu này, bọn họ liền mong chờ có thể có được một cuộc sống tốt.

Không có quý tộc bản địa ngầm đồng ý, cho dù bọn họ có thật sự mua được lương thực từ bên ngoài thì cũng đừng nghĩ đến chuyện vận chuyển vào trong hai quận này.

Dựa vào tin tức mà Hudson biết được, có nhiều nhà quý tộc đã tuyên bố là sẽ tăng thuế đối với hàng hoá quá cảnh, phàm là những hàng hóa vận chuyển đến lãnh địa của quý tộc phương bắc, tiền thuế đều tăng lên gấp mấy lần, thậm chí có lãnh chúa còn trực tiếp tuyên bố trưng thu 99% hiện vật.

Thực ra thì cũng chẳng khác gì với việc thu hết toàn bộ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, rất nhiều hàng hoá mà bọn họ đặt mua đều không thể vận chuyển tới được.

“Nam tước Hudson, đưa ra một yêu cầu như vậy với quý tộc lãnh chúa, ngài không cảm thấy là rất quá đáng sao?” Kettler tức giận chất vấn.

Bình Luận (0)
Comment