Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của

Chương 138 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của
Chương 138 - Nhân Lúc Cháy Nhà Hôi Của

Người dịch: Whistle

Sith cũng không muốn biết là gia tộc Felix đã có bao nhiêu mối thù truyền kiếp trong những năm tháng vô tận của quá khứ.

Dù sao gã ta cũng chỉ là một đứa con riêng, lại không được thừa kế vinh quang của gia tộc, cho nên cũng không cần thiết phải đi kế thừa cừu hận của gia tộc.

“Hôm nay liền dừng lại ở đây trước đi! Ít ngày nữa, Tổng đốc Pierce sẽ đến thành Dadir để hoà giải cuộc phân tranh trong hai quận, đến lúc đó chúng ta trực tiếp thương lượng với bọn hắn là được.”

Sau khi trấn an xong nhóm tiểu đệ, Nam tước Sith cảm thấy mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, gã bất đắc dĩ xoa trán một cái.

Thậm chí trong lòng gã đã xuất hiện ý định từ bỏ vị trí người dẫn đầu này rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nào quyết định được.

Là con trai của Đại công tước Kavadia, gã có thể được hưởng thụ rất nhiều tài nguyên, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác nghĩa vụ tương tự.

Bây giờ lùi bước không chỉ làm mất mặt bản thân, mà còn làm cho Đại công tước Kavadia mất luôn thể diện.

Dù gã chỉ là một đứa con riêng, nhưng nếu đã bị Đại công tước Kavadia đẩy ra ngoài, ở bên ngoài Sith liền đại diện cho mặt mũi của Đại công tước.

Sith có thể cúi đầu trước những quý tộc có thân phận hiển hách hơn gã, nhưng lại tuyệt đối không thể cúi đầu trước mặt gia thần của ngũ đại hào môn Bắc Cương.

......

Sơn Địa lĩnh, Nam tước vừa mới điều chỉnh xong nhiệm vụ sản xuất, còn chưa kịp nghỉ ngơi liền đã nhận được thư của phủ tổng đốc.

Không thể chê, cơ hội phát tài tới rồi. Quý tộc hai quận tụ tập chính là một buổi thịnh yến khó được.

Nhiều hộ khách ưu tú như vậy tập chung lại một chỗ, nếu như không thể khai phá ra một mảnh thị trường thì hắn thật sự không có cách nào lăn lộn tiếp nữa.

Nhất là vũ khí trang bị, nhất định phải mở rộng ra ngoài. Bị đám quý tộc phương bắc đâm cho một kích, nếu như quý tộc ở hai quận này mà còn không biết vũ trang thì thật sự là đáng bị đào thải .

“Lão gia, Nam tước Kettler tới chơi.”

Giọng nói của thị nữ đã cắt đứt đại kế phát tài của Hudson.

“Biết rồi, ngươi mang y đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ đến.”

Đối với vị hàng xóm này , Hudson cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩ. Thực lực của người ta vẫn còn ở đó, căn bản không phải là đối tượng mà hắn có thể nhắm đến.

Bởi vì vị trí trận doanh khác nhau, cho nên song phương không thích hợp giao hảo. Ít nhất là trước khi mối quan hệ giữa quý tộc phương bắc và quý tộc bản địa hòa hoãn, phương thức ở chung tốt nhất chính là kính sợ tránh xa.

Hai người không có giao tình gì, cho dù trong cuộc hoà giải lần trước mọi người đã chuyện trò vui vẻ thì đó cũng chỉ là vì “nghiệp vụ”.

Hudson cần khai hỏa thanh danh “Thần cung kỵ sĩ” trong đám quý tộc phương bắc; Mà Nam tước Kettler cũng cần thể hiện sự tồn tại của bản thân trong trận doanh của quý tộc bản địa.

Trùng hợp sống chung, hai người thông minh liền thuận thế tới một đợt thương nghiệp lẫn nhau thổi, trên bản chất thì vẫn là giao dịch theo nhu cầu mà thôi.

Thổi xong thì mọi chuyện liền kết thúc, coi là thật thì hơi quá mức. Bây giờ vị khách không mời mà đến này đột nhiên tìm tới cửa, Hudson thật sự không hiểu y đang muốn làm gì.

Người tới là khách, lễ nghi không thể sai sót. Sau khi gội đầu một phen, thay một bộ quần áo, Hudson liền đi tới một căn nhà gỗ nhỏ.

Không có cách nào, tòa thành thị này còn lâu mới có thể xây dựng xong, trước tiên chỉ có thể xây mấy gian nhà gỗ nhỏ để ứng phó. Quý tộc khuếch trương là thảm như vậy đấy, nhưng cũng chẳng có gì mà phải mất mặt.

Sơ giao, không có gì để nói. Sau khi hàn huyên vài câu liền bắt đầu vào thẳng chủ đề.

......

“Nam tước Kettler, ngài muốn mua lương thực thì đi tìm thương nhân lương thực chứ không nên tìm tới đây?”

“Nếu như thật sự cảm thấy bọn hắn quá gian thì cũng có thể trực tiếp đi tìm quý tộc ở các quận lân cận để mua. Tỉnh Đông Nam được vinh dự là kho lúa của vương quốc, gần như trong nhà của mỗi một vị lãnh chúa quý tộc đều tồn rất nhiều lương thực, nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.”

“Ta cũng chỉ mới vào ở lãnh địa này sớm hơn ngài hai tháng mà thôi, tình huống của chúng ta đều không khác mấy, lương thực mùa trước gần như là tuyệt thu, mùa này chỉ vừa mới bắt đầu gieo hạt, ở đâu ra lương thực để bán?”

“Nghe được câu trả lời vô sỉ của Hudson, Nam tước Kettler suýt chút nữa là tức đến hộc máu. Nếu là quý tộc ở các quận lân cận chịu bán thì làm gì có chuyện vật giá leo thang chứ?

Vì góp đủ lương thực, đám quý tộc phương bắc đều là các hiển thần thông. Có người thì mua chuộc thương nhân lương thực, có người lại bỏ một số tiền lớn ra hối lộ lãnh chúa quý tộc, thậm chí còn có người nhìn chằm chằm vào những dân tự do kia, đáng tiếc là hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Ngay cả thành phố Beda, lương thực đều được phân chia theo cấp bậc. Cư dân thường trú, tửu quán lữ điếm, mỗi ngày có thể mua được lương thực với giá cả ổn định, nhưng lại bị giới hạn, ngay cả một hạt cũng không dư.

Phí hết tâm tư, đám quý tộc phương bắc cũng không thể mua được bao nhiêu lương thực. Không phải là do các thương nhân không muốn bán, mà là lão đại ở phía sau đã phân phó, không cho phép bán lương thực cho đám quý tộc phương bắc.

Quý tộc có quyền tự chủ rất cao, lúc đám quý tộc phương bắc mới đến đã tạo ra thanh thế hùng vĩ, làm cho mọi người cảm thấy rất không thoải mái. Gần đây lại còn đi ngang trên chiến trường, chuyện này càng làm cho một đám quý tộc bản đại mất hết mặt mũi.

Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp tìm lại mặt mũi đã mất trên chiến trường, ít nhất cũng phải để cho mọi người ra một chút lực trước đã.

Về vấn đề tiền, ngoại trừ những quý tộc cần khai phá lãnh địa mới, tình hình kinh tế có chút khẩn trương ra, đại bộ phận quý tộc đất phong đều không hề thiếu tiền.

Người thiếu tiền thì không có lương thực để bán; Người có lương thì trong túi lại không thiếu tiền.

Bình Luận (0)
Comment