Nếu không phải vì lo lắng can thiệp quá nhiều sẽ để lại dấu vết, khiến cho thú nhân cảnh giác, thì Hudson còn muốn đích thân ra tay khơi dậy xung đột.
Trên thực tế, hành động tương tự đã tồn tại từ lâu. Khi Belersden ra ngoài tản bộ, nó thường xuyên treo cờ những chủng tộc thú nhân khác nhau.
Rất nhiều chủng tộc vốn đang có mâu thuẫn vừa gặp mặt liền trực tiếp lao vào đấm nhau, thậm chí còn chẳng cần điều tra.
Tình trạng này tiếp tục cho đến khi hai phe đối lập xuất hiện mới từ từ dừng lại. Nước đục mới dễ câu cá, tình hình rõ ràng thì không thích hợp để có quá nhiều hành động.
Nếu để cho thú nhân phát hiện ra vấn đề thì sẽ rất phiền phức, Hudson không muốn trở thành kẻ thù chung của bọn chúng, từ đó xoa dịu cuộc nội đấu trong Đế quốc Thú Nhân.
Sự thay đổi của tình hình đã trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của các bên. Cái giá phải trả là lượng tiền mặt của ngân hàng phát triển Cận Đông đang ngày càng ít, để bù đắp cho tính thanh khoản của ngân hàng, Hudson đã nhiều lần rót vốn.
Không chỉ tự mình bỏ tiền vào, mà ngay cả kim khố của Belersden và Maxim cũng bị hắn lừa mất.
Nhưng khác với tiền gửi của các khách hàng khác là tiền của Maxim và Belersden đều phải tính tiền lãi, lãi suất bằng với mức ngân hàng cho vay bên ngoài.
Với nỗ lực thu hút tiền gửi, tổng lượng tiền trong kim khố của Ngân hàng Phát triển Cận Đông chỉ còn hơn 4 triệu kim tệ, trong khi số tiền cho vay bên ngoài đã lên tới hơn 18 triệu.
Nhờ vào những năm tháng ở kiếp trước, Hudson có thể chấp nhận được mức đòn bẩy cao như vậy, nhưng vị chủ tịch ngân hàng Rudolf thì suýt chút bị hù khóc.
Nếu như mức đọ đòn bẩy tài chính khổng lổ này mà xảy ra vấn đề, mọi người có thể sẽ không làm gì được Hudson, nhưng người quản lý ngân hàng như ông ta thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Nguyên nhân mà trong ngân hàng còn để lại nhiều tiền mặt như vậy, ngoài việc sử dụng đòn bẩy ra, là nhờ công phát hành kim phiếu.
Trong cuộc khủng hoảng tiền tệ, Hudson đã liên tục mua mua mua tại tỉnh Đông Nam dựa vào kim phiếu và ngân phiếu do Ngân hàng Phát triển Cận Đông phát hành.
Mặc dù các quý tộc không thích kim phiếu, nhưng so với lấy vật đổi vật thì thứ này đúng là tiện lợi hơn nhiều, cộng với uy tín của Hudson, mọi người có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Sau khi mua xong liền tới bán bán bán.
Bán thương phẩm đến trong tay người cần, sau một vòng như vậy, một lượng lớn kim phiếu lại chảy về tay Hudson.
Hắn không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vụ này chỉ kiếm toàn tiền mồ hôi nước mắt, thậm chí có một số hàng hóa không bán được mà bị lỗ vốn.
Tốn nhiều công sức dày vò hơn hai tháng, số giao dịch đã lên đến trăm vạn, cuối cùng nhìn lại thì lợi nhuận chỉ có một đống hàng hóa không bán được.
May mà kim phiếu được sử dụng đều do ngân hàng của mình tự in ra, nếu như tính thêm vốn vào thì đây chính là một vụ làm ăn thua lỗ.
Nếu chỉ xét về lợi nhuận thì đợt hoạt động này đơn giản là đang làm từ thiện.
Mục đích duy nhất là đánh tiếng cho kim phiếu, để các quý tộc tỉnh Đông Nam biết rằng kim phiếu do Ngân hàng Phát triển Cận Đông phát hành cũng có thể được sử dụng để giao dịch.
Tiếc là nhân tài trong tay Hudson có hạn, hoạt động quảng bá chỉ giới hạn ở tỉnh Đông Nam, nếu không, chỉ cần đợt hoạt động này thôi là có thể nâng giá trị ước tính của Ngân hàng Phát triển Cận Đông lên gấp 10 lần rồi.
Người bình thường không biết ý nghĩa của kim phiếu, nhưng các thương hội từng có hoạt động tương tự lại hiểu rất rõ về lợi nhuận khổng lồ tiềm ẩn trong này.
Nguyên nhân không thể phổ biến rộng rãi là vì sự chống đối quá lớn. Các quý tộc bảo thủ hoàn toàn không tin một tờ giấy có thể thay thế được tiền tệ.
Ngay cả khi có sự bảo trợ của một nhân vật cường thế như Hudson, thì những quý tộc ở trong địa bàn của hắn cũng đều bán tín bán nghi, càng đừng nói đến việc mở rộng ra bên ngoài.
Bước đầu tiên luôn cũng là bước khó khăn nhất. Sau những nỗ lực không ngừng của Hudson, kim phiếu của Ngân hàng Phát triển Cận Đông cuối cùng cũng có được chút tiếng tăm.
Muốn phổ biến trên toàn quốc thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Nhưng ở tỉnh Đông Nam và khu Cận Đông thì đã có được một mức độ công nhận nhất định.
Với kết quả báo cáo kinh doanh tốt đẹp như vậy, cuộc họp huy động vốn lần thứ hai của Ngân hàng Phát triển Cận Đông lại một lần nữa được tổ chức tại hồ Tuyết Nguyệt.
Khác với lần trước chỉ có đại diện thương hội đến, khách mời tham gia cuộc họp lần này có trọng lượng hơn nhiều.
Hoặc là con cháu cốt cán của đại quý tộc, hoặc là người nắm quyền của các thương hội lớn, có thể thấy là mọi người đều rất coi trọng cuộc họp lần này.
Là người quản lý ngân hàng, Rudolf đã dành nhiều lời ca ngợi cho những thành tích mà Ngân hàng Phát triển Cận Đông đạt được.
Mặc dù năng lực dụ dỗ còn có chút khiếm khuyết, nhưng những thành tích nổi bật là sẽ không thể lừa được người.
Từ trên biểu cảm khó tin của các nhà đầu tư, Hudson biết rằng cuộc họp huy động vốn hôm nay đã thành công một nửa. . . .
"Nam tước Rudolf, đúng là ngân hàng phát triển Cân Động đang phát triển rất tốt, nhưng về mặt kiểm soát rủi ro thì các người lại làm không tốt."
"Theo dữ liệu báo cáo, một phần ba khách hàng vay vốn của các ngươi đều ở khu Cận Đông."
"Những hoạt động cho vay này có rủi ro quá cao, một khi thú nhân xâm lược thì có thể sẽ bị mất trắng bất cứ lúc nào."
"Ban quản lý có cân nhắc đến việc thu hẹp hoặc thậm chí là từ bỏ hoạt động ở khu Cận Đông, chỉ tập trung phát triển ở các khu vực khác tại Bắc đại lục, nâng cao khả năng chống chọi với rủi ro của ngân hàng không?"