"Chúc mừng các vị, mức định giá tối thiểu mà ta đưa ra là 18 triệu kim tệ, mức định giá của mọi người đều ở trên mức này, vì vậy mọi người đều có thể bước vào vòng đàm phán thứ hai."
"Còn về mức định giá của Ngân hàng Phát triển Cận Đông, cứ lấy trung bình của mức định giá của mọi người là được, định giá 23,6 triệu kim tệ, coi như kết giao bằng hữu."
"Về tỷ lệ đầu tư, chúng tôi không chỉ nhìn vào tiền, mà còn xem xét các nguồn trợ lực mà mọi người có thể cung cấp."
"Thực ra ta cũng không thiếu 6 triệu kim tệ này. Chỉ cần nghĩ cách huy động một chút là vẫn có thể kiếm ra được."
"Nguyên nhân ta mời các vị đến tham dự hội nghị huy động vốn này là vì coi trọng tài nguyên trong tay của các vị, có thể giúp ngân hàng phát triển nhanh hơn."
"Chẳng hạn như: mọi người tạo thuận lợi cho ngân hàng triển khai hoạt động, gửi tiền nhàn rỗi vào trong ngân hàng, chỉ định kinh doanh tại vương quốc, sử dụng kim phiếu của Ngân hàng Phát triển Trung Đông để thanh toán vân vân... , miễn là có lợi cho sự phát triển của ngân hàng đều được tính."
"Đương nhiên, những nguồn tài nguyên này cũng không phải là cung cấp không, ngân hàng sẽ cho mọi người lợi nhuận hậu hĩnh."
"Tổng cộng có hai phương án, một là mọi người trực tiếp bỏ tiền ra đầu tư, hai là dùng tài nguyên để quy đổi thành vốn đầu tư."
Hudson cười ha hả nói.
Kết quả này có phần bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán. Là một ngành kinh doanh mới nổi, Ngân hàng Phát triển Cận Đông được định giá cao là điều đương nhiên.
Khi lợi thế độc quyền không còn tồn tại, miễn thuế cũng mất, mọi người sẽ hiểu rõ rằng ngân hàng thực chất là một doanh nghiệp hoạt động với mức nợ cao, lúc đó mức định giá sẽ tự nhiên giảm xuống.
Đương nhiên, đó là chuyện của tương lai.
Hiện giờ Ngân hàng Phát triển Cận Đông không chỉ có những lợi thế này, mà chi phí vốn thấp cũng là một yếu tố quan trọng dẫn đến việc định giá cao.
Không cần phải trả lãi cho tiền gửi, còn có thể thu phí chuyển khoản và rút tiền không nhỏ, chi phí huy động vốn trực tiếp được phân bổ thành số âm.
Theo quan điểm của mọi người, chỉ cần giải quyết được khủng hoảng thanh khoản, tương lai của Ngân hàng Phát Cận Đông sẽ rất tươi sáng.
Sự thiếu hụt nguồn vốn không phải là nguyên nhân khiến các nhà đầu tư không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì họ tin rằng: ngay cả khi không đủ vốn lưu động thì Ngân hàng Phát triển Cận Đông cũng sẽ không phá sản.
Trước khi tham dự hội nghị, mọi người đã kiểm tra kỹ lưỡng tài sản của Hudson. Kết luận chung là, Hudson có rất ít tiền mặt, nhưng tài sản thì lại rất nhiều.
Tài sản không thể được chuyển đổi thành tiền mặt ngay lập tức, nhưng có những tài sản này làm đảm bảo có thể khiến các nhà đầu tư yên tâm hơn.
Chỉ cần không xảy ra làn sóng rút tiền gửi đột biến thì Ngân hàng Phát triển Cận Đông sẽ an toàn. Thiếu hụt tiền mặt chỉ làm cho tốc độ phát triển chậm lại một chút mà thôi.
Để bổ sung thanh khoản cho ngân hàng, ngoài việc tăng vốn ra thì việc gửi tiền trực tiếp vào ngân hàng cũng có thể giải quyết vấn đề này.
So với phương án đưa tiền, Hudson thích bọn họ dùng tài nguyên để nhập cổ phần hơn. Về bản chất, kinh doanh ngân hàng là một giao dịch mua bán dựa trên mối quan hệ và tài nguyên.
Nếu chỉ đơn giản là vì tiền thì hắn cũng không cần phải mời những thương hội trong nước tới đây. Trong bối cảnh khan hiếm tiền tệ, chủ nhân đứng sau lưng những thương hội này cũng chẳng thể bỏ được bao nhiêu tiền.
"Ngài Công tước, nếu như dùng tài nguyên để nhập cổ phần, thì với chút ít cổ phần này cũng không đủ để chúng tôi chia."
"Nếu tất cả những người có mặt ở đây đều ủng hộ sự phát triển của Ngân hàng Phát triển Cận Đông thì không phải chỉ cần 6 triệu kim tệ là có thể mua được."
"Theo tôi thì nên tách việc huy động vốn bằng kim tệ và huy động vốn bằng tài nguyên ra, mức huy động vốn bằng kim tệ thì vẫn bị giới hạn trong sáu triệu kim tệ, nhưng dùng tài nguyên để đổi cổ phần thì không nên thiết lập hạn chế."
"Vương quốc Alpha đang ở trong cuộc khủng hoảng thiếu tiền, đây là cơ hội mở rộng của Ngân hàng Phát triển Cận Đông, nhưng cũng là thách thức cần phải đối mặt."
"Thay vì phải vật lộn sau này, không bằng bây giờ giải quyết dứt điểm hết tất cả các vấn đề phát triển mà ngân hàng phải đối mặt."
Lời đề nghị của Bá tước Jonas làm cho Hudson giật nảy mình. Nếu không phải trước đó không có chuẩn bị gì, hắn còn tưởng rằng đây là người mà mình an bài.
Vừa cho tiền, vừa cho tài nguyên, rõ ràng là đang muốn bao nuôi Ngân hàng Phát triển Cận Đông mà.
Nếu thực sự nhận được sự ủng hộ toàn diện của các bên, chuyện khác thì hắn không dám hứa, nhưng việc mở rộng mạng lưới đến các tỉnh lớn của vương quốc trong vòng một năm thì vẫn có thể làm được.
Nhiều nhất là ba năm, hình bóng của Ngân hàng Phát triển Cận Đông sẽ xuất hiện ở các thành phố chính tại Bắc đại lục.
Thậm chí ngay cả nguy cơ rút tiền gửi đột biến cũng không còn tồn tại. Có được sự bảo trợ của nhiều thế lực lớn như vậy, chỉ cần không gặp phải sự cố đột xuất thì Ngân hàng Phát triển Cận Đông sẽ không thể nào xuất hiện nguy cơ rút tiền gửi đột biến.
Tuy nhiên, bánh có nhân thường có độc, cầm được bao nhiêu lợi ích thì phải trả một giá bấy nhiêu.
Chẳng hạn như: Quyền nói chuyện trong ngân hàng.
Chỉ có vỏn vẹn 6 triệu kim tệ, tỷ lệ cổ phần còn chưa đến một phần năm. Với số cổ phần ít ỏi như vậy, còn là mười mấy cổ đông cùng nhau chia, dù có đưa ra yêu cầu thì cũng không có trọng lượng gì.
Chỉ có tăng tỷ lệ sở hữu cổ phần mới có thể giành được quyền hạn cao hơn.
"Nếu những người khác không phản đối thì có thể mở rộng mức huy động vốn."
"Nhưng mà ta phải tuyên bố trước, trong điều kiện không vi phạm quy định của ngân hàng, cổ đông không có quyền can thiệp vào hoạt động kinh doanh bình thường của ngân hàng."
"Nếu xảy ra biến cố, muốn bán cổ phần, cổ đông lớn có quyền ưu tiên mua lại."
"Về vấn về định giá tài nguyên, mọi người có thể thảo luận riêng với Chủ tịch Rudolf, hôm nay chúng ta chỉ xác định hướng đầu tư."
Hudson mặt không đổi sắc nói.