Có tính toán là bình thường, nếu không có tính toán nhỏ nhặt thì lại không phù hợp với bản tính con người.
Muốn quyền nói chuyện cũng không thành vấn đề, chỉ cần trả đủ tiền thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Nếu như có người giàu nứt đổ vách, dù là muốn thu mua Ngân hàng Phát triển Cận Đông thì hắn cũng có thể bán được.
Không cần phải bỏ ra 23,6 triệu kim tệ, thậm chỉ là giảm giá một nửa thì Hudson lão gia cũng sẽ bán.
Ngưỡng cửa của ngân hàng chủ yếu nằm ở chỗ tài chính, chỉ cần trong tay có tiền, hắn có thể lập tức xây dựng lại một Ngân hàng Phát triển Cận Đông khác.
Nhưng mà đây là chuyện không thể nào. Ngân hàng Phát triển Cận Đông có giá trị là vì nó được gắn chặt với Hudson.
Nếu tách khỏi vị lãnh tụ quân đội như hắn thì giá trị sẽ giảm sút. Cần biết rằng giá trị tài sản ròng của ngân hàng chỉ chưa đến hai trăm vạn kim tệ.
Làm ăn càng lớn thì việc đàm phán lại càng đơn giản.
Tính toán chi li là chuyện của cấp dưới, các đại nhân vật không có thời gian đích thân ra trận cò kè mặc cả.
Phần huy động vốn 6 triệu kim tệ cũng nhanh chóng bị chia cắt không còn, trong đó có 5 triệu đều bị các thương hội ở Nam đại lục cướp đi.
Nguyên nhân mà mọi người tranh mua nhiệt tình như vậy là vì Hudson đã hứa rằng là tỷ lệ chia cổ tức của ngân hàng sẽ tăng 10% mỗi năm, tối đa là 70% lợi nhuận ròng.
Với thị trường rộng lớn của nhân tộc ở Bắc đại lục,"tiền cảnh" của Ngân hàng Phát triển Cận Đông chỉ cần liếc mà là nhìn ra ngay.
Nếu phát triển thuận lợi, chỉ dựa vào cổ tức là đã có thể thu hồi được vốn chỉ sau vài năm đầu tư, sau đó chỉ cần nằm kiếm tiền.
Ngược lại, cuộc đàm phán về việc quy đổi tài nguyên thành cổ phần lại rơi vào bế tắc. Không giống như vàng ròng bạc trắng, việc đầu tư tài nguyên rất khó có ước tính chính xác giá trị.
Loại chuyện phiền não này không kéo dài được lâu, việc rót một số vốn đầu tư lớn đã khiến cho tốc độ mở rộng của Ngân hàng Phát triển Cận Đông lại tăng lên một lần nữa.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có năm chi nhánh ngân hàng được khai trương. Báo cáo tài chính tốt đến mức làm cho tất cả các nhà đầu tư không tìm được chỗ để bắt bẻ.
Kết quả của việc mở rộng là định giá ngân hàng tiếp tục tăng cao, khiến các bên đang lưỡng lự phải thốt lên rằng bị hố rồi, và họ không còn tiếp tục lưỡng lự mà nhanh chóng tham gia vào.
Kết quả cuối cùng là: Chỉ trong vòng ba tháng, định giá của Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã bị thổi lên tới 65 triệu.
Cái giá phải trả là cổ phần của Hudson đã giảm 100% xuống còn 46%.
Quyền kiểm soát vẫn còn, nhưng các nhà đầu tư cũng có thể thông qua đại hội cổ đông để ban hành quy chế, ràng buộc hành vi của các cổ đông lớn.
Đây là kết quả tất yếu, với khoản đầu tư khổng lồ như vậy, nếu không có quyền ràng buộc hành vi của cổ đông lớn, thì không ai dám tùy tiện đặt cược.
Trên giấy tờ, tất cả mọi người đều kiếm được tiền, nhưng thực tế thì vốn chủ sở hữu của ngân hàng còn chưa đến một triệu.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều rất tự tin, vì những khoản vay đã được phát ra, mỗi khoản vay đều tạo ra lợi nhuận và chưa có trường hợp vi phạm hợp đồng nào.
Thực ra, ngoài các nghiệp vụ có rủi ro cao ở khu vực Cận Đông ra, mọi người thậm chí còn muốn thấy nghiệp vụ ở các khu vực khác xảy ra chuyện vi phạm hợp đồng.
Bởi vì những khoản vay này đều có tài sản thế chấp, một khi xảy ra vi phạm hợp đồng, những tài sản này sẽ được bán đấu giá, và những người mua lại chính là các cổ đông.
Trong này có không gian quá lớn để thao tác.
Sau khi quy đổi tài sản thế chấp thành tiền, ngân hàng chỉ cần thu hồi chi phí, phần còn lại đều là lợi nhuận của người mua lại.
Vốn chủ sở hữu không nhiều, nhưng kho bạc của ngân hàng thì lại rất giàu có. Sau khi lượng tiền mặt nhàn rỗi trong vương quốc được gửi vào ngân hàng, số tiền gửi bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của các cổ đông đã làm cho uy tín của ngân hàng được bảo chứng, sự công nhận của bên ngoài đối với Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã tăng vọt.
Kim phiếu cũng xuất hiện ngày càng nhiều trong thương mại ở vương quốc, ngoại trừ một số quý tộc bảo thủ ra, phần lớn mọi người đều chấp nhận sử dụng kim phiếu để giao dịch buôn bán lớn.
Đặc biệt là ở những khu vực khan hiếm tiền tệ nghiêm trọng, tần suất sử dụng kim phiếu để giao dịch đang ngày càng cao, có xu hướng trở thành tiền tệ.
Lúc mới vừa nhận được kim phiếu, ngay khi đến hạn, tất cả mọi người liền lập tức chạy đến ngân hàng để đổi tiền.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, mọi người phát hiện ra nó chẳng những bất tiện, mà còn bị thu 3% phí thủ tục, không đáng giá chút nào.
Đặc biệt là những thương nhân cần quay vòng dòng tiền cao càng không chịu được phí thủ tục này, nên đã bị động trở thành nhóm người đầu tiên chấp nhận kim phiếu. . . .
Sự bùng nổ của ngành tài chính đã trực tiếp giải quyết cuộc khủng hoảng tiền tệ trong vương quốc, kéo theo tốc độ phục hồi kinh tế ở khắp nơi cũng được nâng cao đáng kể.
Đặc biệt là ở Bắc Cương bách phế đãi hưng và vùng đất trống Cận Đông, hai khu vực này chính là lực lượng chủ chốt trong đợt phục hồi kinh tế này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy công trường.
Giai đoạn phát triển kinh tế nhanh chóng đã che lấp vô số mâu thuẫn xã hội, tình hình vương quốc đang vô cùng tốt đẹp.
Hudson vừa mới tiễn đi sứ giả của Quốc vương, hắn không ngờ là có ngày vương thất cũng sẽ trở thành hộ khách vay tiền của ngân hàng.
Nhưng khi nghĩ tới khoản đầu tư của nhà mình ở Tuyết Nguyệt lĩnh thì hắn cũng hiểu được, vương thất thu được nhiều lợi ích hơn trong chiến tranh, cần phải đầu tư nhiều tiền hơn vào việc xây dựng, thiếu tiền cũng là chuyện bình thường.