Là thế lực có quan hệ mạnh nhất trong vương quốc, vương thất muốn vay tiền đương nhiên là rất đơn giản. Việc họ cử người đến gặp Hudson là vì muốn có được lãi suất ưu đãi nhất.
Không nghi ngờ gì nữa, khoản vay của vương thất chắc chắn phải được ưu tiên phê duyệt. Ngoài tài sản thế chấp theo quy định của ngân hàng là không thể thiếu ra, lãi suất vay trực tiếp giảm xuống một nửa.
Lãi suất của các khoản vay thương mại thông thường dao động từ mười mấy đến hai mươi mấy phần trăm, một số vốn lưu động ngắn hạn có lãi suất hàng ngày lên đến 1%. Lãi suất khoản vay của vương thất được tính theo năm, nên lại trực tiếp giảm thêm 6%.
Đây là lãi suất tối thiểu quy định của đại hội cổ đông, đại diện của thương hội vương thất đã đích thân tham dự bỏ phiếu, nên không thể nói là Hudson không chiếu cố.
Vương thất cũng trở thành khách hàng vay tiền, số lượng quý tộc lãnh chúa xin vay tiền cũng ngày một nhiều hơn. Có một vài gia tộc lớn bản thân không thiếu tiền, nhưng các chi nhánh ở Bắc Cương và Cận Đông lại cần phải vay tiền.
Trong trường hợp không có tài sản thế chấp có giá trị, việc tìm kiếm sự bảo lãnh từ gia tộc cũng là chuyện bình thường.
Cứ như thể chỉ trong vòng một đêm, Ngân hàng Phát triển Cận Đông đã trở thành chủ nợ lớn của vương quốc. Sự tăng trưởng doanh thu theo kiểu bong bóng này đã hù cho Hudson vội vàng đạp phanh.
Trở thành chủ nợ của tất cả mọi người, nhìn bề ngoài thì có vẻ "Tiền đồ" sáng rực, nhưng kết cục thường sẽ không mấy tốt đẹp.
Nếu nền kinh tế vương quốc xảy ra bất ổn, Ngân hàng Phát triển Đông sẽ lập tức nằm thẳng cẳng. Kết quả của việc cưỡng bức thu nợ có khả năng cao là ngân hàng sẽ biến mất.
Kiếp trước đã từng có trường hợp lật thuyền như vậy.
Tuy nhiên, so với những kẻ cho vay nặng lãi thì cách làm của Ngân hàng Phát triển Cận Đông lại nhẹ nhàng hơn nhiều, lãi suất cũng thấp hơn so với vay mượn tư nhân.
Đúng lúc lại gặp phải giai đoạn phục hồi kinh tế của vương quốc, các ngành nghề đều đang phát triển mạnh mẽ, hầu như không có khách hàng nào quỵt nợ không trả, cho nên cũng không có việc cưỡng bức thu nợ, về tổng thể thì uy tín trong xã hội vẫn khá tốt.
Tình hình kinh tế đang rất tốt, kế hoạch phát triển toàn diện Tuyết Nguyệt lĩnh cũng đã chọn được ngày
"Công tước đại nhân, đây là kế hoạch phát triển lãnh địa được Bộ Chính vụ soạn thảo. Bao gồm các lĩnh vực nông nghiệp, chăn nuôi, thủy sản, công nghiệp và thương mại."
"Với mục tiêu trong vòng năm năm, đạt được tự cung tự cấp rau củ quả, tiếp tục phát triển mạnh mẽ ngành chăn nuôi và thủy hải sản, thúc đẩy phát triển các ngành công nghiệp nhẹ. . ."
Sau khi nhận lấy tài liệu từ tay Jacob, Hudson tự mình đọc.
Kế hoạch năm năm được làm ra theo mệnh lệnh của hắn, nhưng hắn chỉ đưa ra định hướng phát triển, kế hoạch cụ thể hoàn toàn là do Bộ Chính vụ tự hoàn thành.
Có tiên tiến hay không không quan trọng, điều quan trọng là phải "phù hợp". Hoàn cảnh đặc thù ở Cận Đông đã quyết định Tuyết Nguyệt lĩnh không thể phát triển kinh tế theo cách thông thường.
Mô hình kinh tế "Lấy nông làm gốc" thông thường hoàn toàn không thích hợp ở chỗ này.
Theo nguyên tắc không để cho thú nhân hưởng lợi, ngoài những cánh đồng rau củ cần thiết phải khai hoang ra, kế hoạch phát triển nông nghiệp do Bộ Chính vụ đưa ra chủ yếu là trồng cây công nghiệp.
Đều là loại cần phải gia công hai lần, trước khi trưởng thành thì chẳng có tác dụng gì, thậm chí có một số cây còn có độc.
Cho dù bị thú nhân cướp đi thì bọn chúng cũng không có năng lực gia công hai lần, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Trong bối cảnh này, chăn nuôi và thủy sản, vốn là nguồn thực phẩm chính của lãnh địa, đương nhiên sẽ trở thành ngành công nghiệp trọng điểm cần được phát triển.
Ngành chăn nuôi đang trong giai đoạn khởi bước, chỉ có thể cung cấp một số sản phẩm sữa cho quân đội, thịt bò và thịt cừu vẫn còn là mặt hàng xa xỉ.
Mặt khác, sự phát triển của thủy sản đã có tác động lớn nhất đến lãnh địa. Hudson không phải là một lãnh chúa keo kiệt, sau khi sản lượng tôm cá tăng lên, chế độ ăn uống của người dân trong lãnh địa cũng thay đổi theo.
Đặc biệt là thế hệ trẻ, không còn vẻ mặt xanh xao vàng vọt nữa. Khi làm việc cũng có nhiều sức lực hơn trước.
Quân đội lại càng không cần phải nói, với tư cách là bảo bối của Hudson lão gia, tiêu chuẩn bữa ăn đã ngang bằng với quân thường trực vương quốc.
Uy tín cao trong quân đội của Hudson có một nửa là do chiến đấu trên chiến trường, một nửa là do nâng cao tiêu chuẩn phần ăn.
Dùng sức một mình nâng cao tiêu chuẩn bữa ăn của quân đội vương quốc, củng cố vị trí không thể lay chuyển của mình trong quân đội.
Điều này khiến cho những quan quân nhu sau này, từ khi nhậm chức liền bắt đầu chửi thề. Tất cả đều được tiêu chuẩn hóa, hoàn toàn là đang cắt đứt đường kiếm ăn của họ mà.
Nhưng đen cho họ là vương quốc lại rất coi trọng phát triển quân đội, cho dù là chiến tranh đã kết thúc, nhưng tầm mắt của các đại nhân vật cũng không rời khỏi quân đội, khiến cho không gian hoạt động của họ bị thu hẹp đáng kể.
"Công thương nghiệp", tại Tuyết Nguyệt lĩnh hoàn toàn là một kẻ dị biệt.
Muốn nói công thương nghiệp không phát triển, lượng hàng hóa qua lại mỗi ngày đều có thể đuổi kịp vương đô rồi. Thuế thu được từ giao dịch cũng là cao nhất trong vương quốc.
Nhưng muốn nói công thương nghiệp phát triển thì Tuyết Nguyệt lĩnh lại chẳng có gì cả. Nếu cố gắng gán ghép thì ngành công nghiệp nặng là đóng tàu, ngành công nghiệp nhẹ là phơi muối, cá ướp muối.
Các ngành nghề khác?
Có lẽ còn có một vài xưởng thủ công đang ẩn mình ở một góc nào đó tại cảng Tân Nguyệt, nhưng Hudson không chú ý đến.
Vì là đại thảo nguyên toàn đồng bằng, nên tài nguyên khoáng sản tương đối khan hiếm, một vài mỏ kim loại có trữ lượng thấp gần như không có giá trị khai thác.