"Công tước đại nhân, liệu có quá đáng quá không?"
Jose uyển chuyển khuyên nhủ.
Hudson không sợ gây phiền phức, nhưng ông ta sợ nha! Nếu để cho người ta biết được công văn này là do ông ta soạn thảo, vậy thì mối thù này rất có thể sẽ được tính lên đầu Jose.
"Yên tâm đi, không sao đâu. Chúng ta phải tin tưởng vào Quốc vương, ngài ấy sẽ nghĩ cách thuyết phục những Ma pháp sư lão gia này!"
Hudson thản nhiên nói.
Hudson không kỳ thị nghề nghiệp, theo hắn thấy thì Ma pháp sư vốn nên được vận dụng vào sản xuất và cuộc sống. Nếu không phải các Ma pháp sư các lão gia đã quen với việc cao cao tại thượng thì sức sản xuất của đại lục Aslante sẽ không thấp giống như hiện giờ.
Từ bắc cầu trải đường, sửa tường thành đến xây dựng công trình thủy lợi, đây đều là sở trường của các Ma pháp sư. Nhiều khi chỉ cần một chiêu ma pháp là có thể giải quyết chuyện mà đội xây dựng phải vất vả làm việc trong vài tháng.
Chỉ cần nhìn vào tốc độ xây dựng của Tuyết Nguyệt lĩnh là biết, công trình thủy lợi vừa mới được quy hoạch, chưa đầy một tháng đã hoàn thành phần thi công chính.
Giá phải trả chính là: Hudson phải trả cho Belersden và Maxim mỗi người một vạn kim tệ một ngày, xem như phí dịch vụ.
Sau khi hoàn thành phần chính thì vẫn còn nhiều công việc phụ nữa. Những công việc đòi hỏi sự tinh xảo này không thể để cho Belersden và Maxim làm được.
Không phải bọn nó không làm được, mà chủ yếu là vì giá quá cao, ngay cả Hudson cũng không thể thuê nổi.
Tiếc là Đoàn ma pháp của lãnh địa vẫn chưa trưởng thành, ngoài vài tên Ma pháp sư đáng thương ra, phần còn lại vẫn chỉ là Ma pháp học đồ.
Với chút ma lực ít ỏi của Ma pháp học đồ, ra ngoài công trường cũng chỉ có thể kiếm được một suất cơm hộp.
Hudson không thể huy động đủ Đoàn ma pháp sư, nhưng không có nghĩa là vương quốc cũng không được. Cơ số nhân khẩu vẫn còn ở đó, vương quốc tích lũy nhiều năm như vậy, mấy ngàn tên Ma pháp sư là có.
Dù là ở trong thời chiến thì các Ma pháp sư luôn ở những nơi an toàn nhất, ngay cả khi đại bại thì họ cũng là những người rút lui đầu tiên. Tỷ lệ an toàn cá nhân cao hơn nhiều so với Kỵ sĩ bình thường. . . .
Phỉ Thúy cung, người được Hudson "Ký thác kỳ vọng" là Caesar IV hiện đang lo lắng vò đầu bứt tai.
Mới vừa được hưởng những ngày tháng yên bình thì bên phía thú nhân lại bắt đầu gây chuyện, điều này khiến cho vương quốc không thể không đề phòng.
"Tể tướng, về lời đề nghị của Nguyên soái Hudson, khanh thấy như thế nào?"
Caesar IV quan tâm hỏi.
Rõ ràng là "Bộ chỉ huy quân sự Cận Đông" trên công văn đã bị Caesar IV trực tiếp bỏ qua.
Ngoài cái tên "Bộ chỉ huy quân sự Cận Đông" ra, thực tế là Hudson một tay mà quyết.
Không phải là do Hudson cố ý lũng đoạn quyền lực, mà là vì uy vọng trong quân đội của hắn quá cao, phó tướng và giám quân do vương quốc sắp xếp hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng.
Không chỉ không ngăn được, mà sau khi đến nơi, những người này liền biến thành fan hâm mộ của Hudson. Lão đại nói cái gì thì chính là cái đó.
"Kiểm soát quyền lực", bọn họ còn chưa sống đủ, không muốn bị chết oan chết uổng trên chiến trường.
Đối với tình trạng này, Caesar IV đương nhiên cảm thấy không hài lòng, y đã nhiều lần thay đổi các nhân vật cốt cán trong Bộ chỉ huy quân sự Cận Đông, nhưng đều không có tác dụng.
Không có gốc rễ trong quân đội, chỉ dựa một tờ giấy bổ nhiệm của Quốc vương liền muốn hiệu lệnh toàn quân, đây cũng quá xem thường các sĩ quan quý tộc ở tiền tuyến rồi.
Ai nấy cũng đều là kiêu binh hãn tướng được rèn giũa trên chiến trường, người bình thường nào có thể khống chế được.
Nếu không phải vương quốc Alphia có cấu trúc giống như công ty cổ phần, đám kiêu binh hãn tướng ở tiền tuyến, bao gồm cả Hudson, sớm đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Quốc vương rồi.
Sau khi giãy giụa một phen, thấy không ai chơi với mình, ngay cả người trong nhà đều phản đối, Caesar IV chỉ đành chấp nhận hiện thực.
Việc kiểm soát quyền lực thất bại thì không chơi nữa là được. Dồn sức vào việc quản lý lãnh địa của vương thất, chỉ cần thực lực của vương thất đủ mạnh thì quyền lực sẽ không thể bị lay chuyển.
Vấn đề công cao chấn chủ chẳng qua chỉ là một phiền toái nhỏ. Dù sao trên đại lục Aslante chưa bao giờ có trường hợp khoác hoàng bào.
Ngay cả khi xảy ra đấu tranh chính trị thì thứ tranh giành cũng chỉ là quyền lực (cổ phần) trong vương quốc, mà không phải là vương vị thần thánh không thể xâm phạm.
"Bệ hạ, vấn đề mà Nguyên soái Hudson đưa ra, chúng ta không thể không phòng!"
"Lỡ như chuẩn bị không đủ, để quân địch có cơ hội, thì sự đầu tư của chúng ta ở khu vực Cận Đông sẽ hoàn toàn uổng phí."
"Vì lý do an toàn, chúng ta chỉ có thể tăng tốc độ thi công tuyến phòng thủ, cố gắng hoàn thành trước khi Thú nhân chuẩn bị xong."
"Chỉ cần xây dựng xong tuyến phòng thủ, lại có thêm Nguyên soái Hudson đích thân trấn thủ tiền tuyến, khu Cận Đông nhất định có thể bình yên vô sự."
"Cận Đông ổn thì Bắc Cương ổn; Bắc Cương ổn thì vương quốc ổn!"
Lời nhắc nhở của Tể tướng Đại công tước Newfoundland tràn đầy ẩn ý, nhưng Caesar IV vẫn nghe ra được. Những vùng khác có ổn hay không không quan trọng, quan trọng là Vương thất lĩnh nhất định phải ổn.
Để phát triển lãnh địa mới, vương thất đã đặt cược rất lớn. Không chỉ đặt cược tích lũy hàng trăm năm của gia tộc, mà còn đang vay một khoản nợ lớn.
Nếu như Cận Đông xảy ra bất trắc, đại quân thú nhân giết vào khu vực Bắc Cương, toàn bộ đầu tư của vương thất đều sẽ tan thành mây khói.
Tổn thất trọng đại như vậy, chỉ cần xuất hiện một lần thì trong vòng vài thập kỷ tới, vương thất cũng đừng nghĩ đến chuyện xoay người.
Mọi người có lợi ích ràng buộc với nhau, tình hình hiện tại là Vương thất và Cận Đông có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.