Một số nô lệ thú nhân không đáng giá đã bị biến thành lương thực ở trong Đế quốc Thú Nhân, ngay cả tư cách ra ngoài làm việc nặng nhọc cũng không có.
Thấy số lượng nô lệ thú nhân đang ngày càng tăng ở Cận Đông, nhiều khi Hudson lão gia cũng không nhịn được mà toát mồ hôi.
Số lượng thú nhân vượt quá số lượng di dân của vương quốc, đây là dấu hiệu rõ ràng của một nền tảng bất ổn. Nhưng mà, mở chiếc hộp Pandora thì dễ, muốn đóng nó lại thì rất khó.
Các quý tộc lãnh chúa đã quen với việc sử dụng nô lệ thú nhân rồi, họ không muốn từ bỏ lực lượng lao động giá rẻ này, cho dù vương quốc có hạ lệnh thì cũng không ngăn được.
Kể cả chính Hudson, nếu để Tuyết Nguyệt lĩnh ngừng sử dụng nô lệ thú nhân thì hắn cũng không chịu được.
May mà mối thù giữa vương quốc và thú nhân còn có thể phát huy được tác dụng, mọi người chỉ xem nô lệ thú nhân như một loại hàng tiêu dùng, không cho phép nô lệ đời thứ hai xuất hiện.
Hudson liếc mắt nhìn xa xăm, nhìn những tên nô lệ thú nhân đang làm việc thành từng nhóm, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: "Tom, truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi hủy bỏ chính sách miễn thuế nô lệ thú nhân."
"Bắt đầu từ tháng sau, tất cả nô lệ thú nhân nhập cảng sẽ bị thu thuế nô lệ, thuế suất tạm định là 30% giá thị trường."...
Đoạn người tài lộ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Đã quen được hưởng thụ đãi ngộ miễn thuế rồi, đột nhiên phải thu thuế, đám con buôn nô lệ đương nhiên là cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng lãnh chúa có quyền thu thuế, đây là thông lệ trên toàn đại lục. Cho dù có người đứng sau chống lưng thì cũng không có cách nào can thiệp vào nội chính của Tuyết Nguyệt lĩnh.
Ngũ đại gia tộc Bắc Cương thậm chí còn dám thu 30% thuế quá cảnh đối với các vụ giao dịch hàng hóa lớn. Hudson lão gia chỉ thu có 30% thuế nô lệ mà thôi, dù có nhìn thế nào cũng không tính là cao.
Tay không lay động được đùi, các thương nhân bình thường chỉ có thể chịu đựng. Cùng lắm thì sau nay khi bắt nô lệ sẽ chọn những nô lệ có lợi nhuận cao một chút.
Dù sao ai cũng kiêm nhiệm nhiều chức vụ, ngoài thân phận con buôn nô lệ ra, bọn họ còn kiêm luôn buôn lậu vũ khí, hải tặc.
Đây đều là những ngành có lợi nhuận siêu cao, lợi nhuận từ việc buôn bán nô lệ bị giảm bớt một chút cũng không ảnh hưởng đến chuyện phát tài của mọi người.
Tuy nhiên, đối với một số người xem buôn bán nô lệ như nghề chính, kiêm chức là buôn lậu mà nói, việc thu thuế hiện tại đã gây ra cho những thiệt hại rất là lớn.
"Bây giờ nên làm gì, Tuyết Nguyệt lĩnh đột nhiên thu thuế nô lệ, giảm đi một khoản lợi nhuận lớn như vậy, nhiệm vụ mà gia đình giao phó trong năm nay e là không hoàn thành được rồi!"
Erico không nhịn được phàn nàn.
Mỗi vụ mua bán trong Đế quốc Thú Nhân đều có lợi nhuận khổng lồ, nhưng không phải ai cũng có thể làm được những vụ mua bán này.
Các đại quý tộc có năng lực kiểm đủ nguồn hàng nên đương nhiên là sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Những kẻ buôn lậu có bối cảnh hơi yếu như bọn họ thì khác, thế lực đứng sau không có năng lực như vậy, muốn vào kiếm một chén canh thì chỉ có thể từ lấy hàng từ trong tay của Hudson lão gia.
Có thêm một nhà trung gian, lợi nhuận giảm xuống là điều không thể tránh khỏi. Đương nhiên, dù có giảm thì lợi nhuận vẫn rất dồi dào.
Nhìn mọi người làm việc quên cả trời đất là biết, Hudson cũng không làm quá, không ảnh hưởng đến chuyện phát tài của mọi người.
Vấn đề duy nhất là dù làm cùng một loại mua bán, nhưng hàng hóa khác nhau thì lợi nhuận cũng sẽ không giống nhau.
Đây là lúc khảo nghiệm bối cảnh quan hệ, những hàng hóa quý hiếm nhất, lợi nhuận cao nhất, cuối cùng đều bị người có quan hệ lấy đi.
Đều là một thành viên trong tập đoàn quý tộc, nhưng tiếc là hoàn cảnh xuất thân của bọn họ lại hơi lúng túng.
"Con em quý tộc Bắc Cương", thân phận tôn quý từng làm cho họ tự hào này tuy không đến mức bị người người kêu đánh, nhưng lại không được chào đón ở trong vương quốc.
Cho dù bọn họ có thông qua quan hệ nhân mạch để liên lạc với các quý tộc Bắc Cương đang phục vụ dưới trướng Hudson thì cũng chỉ nhận được một tấm vé vào cửa.
Ưu đãi đặc biệt thì hoàn toàn không có. Trong Vương quốc có nhiều thế lực lớn như vậy mà cũng không được hưởng thụ đãi ngộ này, làm sao có thể đến lượt họ chứ?
Cũng may là họ đều đã hoạt động tại Đế quốc Thú Nhân rất lâu rồi, biết rõ về những chuyện làm ăn kinh doanh.
Nếu chỉ là buôn lậu đơn thuần thì họ sẽ không cạnh tranh được với tài nguyên của đám đại lão kia, nên liền dứt khoát chuyển sang buôn bán nô lệ. Những vụ mua bán khác coi như là kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú cộng với việc hiểu rõ quy củ của Đế quốc Thú Nhân, chuyện làm ăn của họ nhanh chóng phát triển lớn mạnh.
Có đến 1⁄5 số mỹ nữ thú nhân ở trong những tụ điểm ăn chơi trên toàn đại lục đều là do họ bán ra. Các đấu trường trên khắp đại lục cũng là khách hàng của họ.
Có thể nói là họ đã thực hiện những vụ giao dịch có lợi nhuận cao nhất trong ngành buôn bán nô lệ.
Thị trường cao cấp làm ăn rất tốt, thị trường thứ cấp cũng không bỏ qua. Mỗi lần vào Đế quốc Thú Nhân, họ đều sẽ trở về với những chiếc thuyền chứa đầy nô lệ.
Có thể nói là đã bị mấy huynh đệ bọn họ đã nắm rõ mọi chuyện trong lĩnh vực buôn bán nô lệ. Trong vòng chưa đầy một năm, số kim tệ vơ vét được đã lên tới hàng chục vạn.
Đối với gia tộc đứng sau họ mà nói, đây là nguồn thu nhập quan trọng nhất của gia tộc.
Bây giờ, chỉ với một sắc lệnh của Hudson, họ phải mất đi 30% doanh thu của mình, lợi nhuận chắc chắn sẽ bị giảm đi đáng kể.