Hội nghị vừa kết thúc, Hudson liền nhận được tin tức này. Hắn tiện tay mở thư ra xem, sắc mặt tái xanh.
Oan uổng nha, hắn truyền bá "tri thức truyền thừa" khi nào vậy?
Cho dù trong lòng có ý nghĩ đó thì cũng không có khả năng thực hiện!
Cùng lắm chỉ là có liên quan đến một tí xíu trách nhiệm, nếu phân chia trách nhiệm theo mức độ % thì nhiều nhất hắn cũng chỉ chiếm vài phần trăm.
Đưa ra giải pháp mà thôi, hàng ngày trên toàn đại lục đều có hàng vạn giải pháp kỳ lạ ra đời.
Chỉ là vận may của Hudson hơi tốt, giải pháp mà hắn đưa ra lại được Người Mosey chấp nhận và còn kiếm được một khoản tiền sáng tạo nho nhỏ.
Trách nhiệm này hắn không thể gánh được, nếu như tri thức truyền thừa chỉ bị tràn lan tại tỉnh Đông Nam thì Hudson còn có thể miễn cưỡng gồng gánh, nhưng lần này là bán tháo trên toàn đại lục.
Rốt cuộc đã bán cho bao nhiêu người, có lẽ ngay cả chính Công quốc Mosey cũng không thể thống kê ra được. Một sự kiện lớn có ảnh hưởng đến cục diện của toàn đại lục như vậy, thân hình nhỏ bé của Hudson không thể nào gánh nổi.
Hắn lập tức xé bức thư này thành giấy vụn rồi lập tức cầm bút viết thư trả lời. Chắc chắn là phải phủi sạch toàn bộ trách nhiệm rồi, không thể bán đứng Công quốc Mosey được, vậy thì chỉ có thể để những quý tộc đã chết trong chiến tranh gánh vác vậy.
Trong tình huống bình thường, tri thức truyền thừa của các đại gia tộc đều sẽ được thêm ám ngữ, nhưng dù sao cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn nói: khi con cháu hậu bối của họ học thì sẽ được dùng bản chính.
Thường thì đều sẽ do các trưởng bối truyền miệng, nhưng mà dù sao cũng sẽ có một số kẻ khác thường, thích ghi lại mọi thứ ở trên giấy.
Nếu như tình cờ có được những thứ này thì cũng hoàn toàn có khả năng. Dù sao pháp môn tu luyện của các tiểu quý tộc ở tỉnh Đông Nam cũng chỉ là loại thông thường.
Ngoài việc được phổ biến rộng rãi và dễ học ra, về cơ bản là không có ưu điểm nào khác.
Muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu. Các quý tộc sở hữu những pháp môn tu luyện này có ở khắp nơi.
Còn chuyện Tổng đốc Pierce có tin hay không, đó không phải là vấn đề của Hudson. Dù sao hắn cũng không có làm, dù có điều tra thì cũng không thể tìm ra được chứng cứ.
Hudson còn có chút mừng thầm trong lòng. Việc tri thức truyền thừa bị truyền bá đã bắt đầu lên men, người lấy tới truyền thừa khắp nơi đều có.
Nền tảng ở tầng dưới đã được hình thành, sau đó chỉ cần chờ hạt giống bén rễ và nảy mầm. Hậu quả sẽ như thế nào thì tạm thời không bàn, ít nhất là điều này sẽ giúp nâng cao thực lực của vương quốc trong thời gian ngắn.
Có lẽ trong lần bùng phát tiếp theo, vương quốc có thể tặng cho thú nhân một món lễ lớn. Dù sao, mỗi đột phá một cảnh giới thì thực lực sẽ khác nhau một trời một vực.
Một người thì không sao, nhưng một đám người phát sinh thuế biến thì sẽ không phải là điều tầm thường nữa.
Đặc biệt là đội quân tinh nhuệ gồm toàn người tu luyện của vương quốc, nếu như tu vi của tất cả mọi người đều tiến thêm một bước, vậy thì thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Nếu như lại giao tranh với đội quân chủ lực thú nhân thì nhất định có thể đánh cho chúng bối rối ngay khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu. Hudson đang âm thầm mong chờ khung cảnh phấn khích đó. ...
Phỉ Thúy cung, Hudson đột nhiên bị kêu đến dự họp, nhưng vừa bước vào trong đại điện, hắn liền phát hiện bầu không khí trong này có chút không đúng.
Đám đại quý tộc đang có mặt ở đây đều đang trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, như thể hắn đã đào mớ mộ tổ, hoặc là đã làm trò gì đó với vợ con của họ vậy.
Cảnh tượng trước mắt làm cho Hudson cạn lời. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn chẳng hề làm ra chuyện khác thường gì.
Chẳng lẽ là chuyện trước trước đã lộ ra ngoài ánh sáng rồi sao?
Nghĩ tới đây, Hudson cũng mơ hồ. Hết cách rồi, một đường đi đến hiện tại, hắn cũng làm không ít chuyện phạm vào kỵ húy.
Ví dụ như: Tư tàng "Huyết Nguyệt Kèn Lệnh" rồi bán cho Giáo Đình.
Lại ví dụ như: Tư tàng Thần khí Quang Minh Thánh Kiếm.
Còn có trước đó, hắn đã hợp tác với Quốc vương Caesar IV để thực hiện một vụ giao dịch với Người Mosey, âm thầm chia cắt lợi ích vốn thuộc về tất cả mọi người. . . .
Tổng cộng lại liền có một đống lớn, Hudson mới phát hiện ra rằng lịch sử đen tối của mình cũng không hề kém cạnh những đại quý tộc khác.
"Các vị nhìn ta như vậy làm gì, không phải chỉ là tới chậm một chút thôi sao, cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy à!"
Hudson tức giận nói.
Trong trường hợp không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn không thể tỏ ra yếu thế. Nơi gặp mặt là đại sảnh nghị sự của vương quốc, điều đó có nghĩa là tình hình chưa đến tình trạng không thể giải quyết được.
Nếu đám người này thực sự muốn chơi chết hắn thì đã sớm bố trí các loại cạm bẫy rồi. Làm sao có thể để hắn tiến vào nơi này để nghị sự với đám đại lão trong vương quốc được!
"Nguyên soái Hudson, dạo gần đây nhân tài của vương quốc mọc lên như nấm, ngươi đúng là có công rất lớn nha!"
Lời này của Tể tướng Đại công tước Newfoundland đã làm cho Hudson hiểu ra, hóa ra là đang tìm người gánh tội thay.
Vốn dĩ hắn còn đang thấp thỏm bất an, giờ thì lập tức bình tĩnh lại rồi. Không làm chính là không làm, chẳng lẽ còn có thể vu oan giá hoạ cho hắn hay sao?
"Ngài Tể tướng, nhân tài trong vương quốc mọc lên như nấm không phải là chuyện tốt sao, có gì đáng tức giận vậy!"
"Có phải là có người cố tình gây chuyện, muốn chơi trò vu oan hãm hại không?"
"Hay là cảm thấy Hudson này dễ bắt nạt, bất cứ chuyện gì cũng có thể chụp lên đầu ta!"
Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất xen lẫn tức giận của Hudson, đám người cũng không khỏi do dự. Chuyện có liên quan đến Nguyên soái vương quốc, không thể làm việc qua loa được.