"Ai có ca cơ vũ nữ thì mau chóng đuổi đi cho ta. Trong vòng một tháng, ta không muốn tiếp tục nhìn thấy tình trạng này nữa."
"Đến lúc đó, ta sẽ cử đoàn thanh tra âm thầm đi kiểm tra, một khi phát hiện liền toàn bộ tịch thu. Quận trưởng của địa phương liên quan, sẽ bị phạt bằng số tài sản tương đương!"
"Liên tục bị kiểm tra ba lần trở lên, quận trưởng trực tiếp xéo đi. Vương quốc không nuôi những kẻ vô dụng, Cận Đông càng không dung thứ cho những kẻ ngu ngốc không làm tròn trách nhiệm!"
Hudson vừa nói dứt lời, đám quận trưởng liền bị dọa đến biến sắc.
Những quy định này thật sự là quá hà khắc, chẳng khác nào không cho quý tộc sống nữa!
Mặc dù trong lòng ai cũng phàn nàn, nhưng không có người nào dám nhảy ra và đối đầu với Hudson. Mặc dù quy định này có vẻ khắc nghiệt, nhưng trong vương quốc cũng có tiền lệ.
Vào thời chiến, vương quốc sẽ có yêu cầu cao hơn về hành vi của các quý tộc. Không chỉ hủy bỏ các hoạt động giải trí, ngay cả Quốc vương cũng phải đi đầu trong việc thực hiện chế độ phân phối lương thực.
Những người có mặt ở đây đều là con trai thứ trong nhà, chạy ra đây là để lập nghiệp.
Nếu là những chuyện khác, gia tộc còn có thể ra mặt giúp đỡ. Nhưng nếu bị phạt vì ham mê hưởng lạc thì khi về nhà sẽ bị đánh cho tê người.
Mặc dù phụ thân ở nhà suốt ngày ca hát nhảy múa, tiệc tùng không ngừng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ mong con trai mình thành công.
Các thành viên khác trong gia tộc thì càng không cần phải nói, có rất nhiều người đang ghen tị với họ, Nếu như biết được họ đang dùng tài nguyên của gia tộc để hưởng lạc thì sẽ tức đến vỡ tổ.
Nhìn bề ngoài, quy tắc do Hudson đặt ra có vẻ như đang đối đầu với tất cả các quý tộc lãnh chúa, nhưng thực tế thì lại không có bao nhiêu người sẽ oán hận trong lòng.
Dù sao, người thân, bạn bè và gia đình đều đang thúc giục họ cố gắng phấn đấu, có thêm một vị lãnh đạo tốt thúc giục họ cố gắng phấn đấu cũng không phải là chuyện gì to tát.
Sau một hồi do dự, mọi người vội vàng đứng ra bày tỏ quyết tâm. Hôm nay là cuộc họp quân sự, quyết định được đưa ra đương nhiên là quân lệnh, hoàn toàn không có chỗ trống để thương lượng.
Còn về mệnh lệnh mà Hudson ban bố có phù hợp với quy trình hay không, có hiệu lực pháp lý hay không, điều đó hoàn toàn không quan trọng, vì cuối cùng vẫn phải chấp hành.
Tất cả mọi người là còn trẻ, lòng nhiệt huyết vẫn chưa bị dập tắt. Bọn họ mới chỉ bắt đầu hùa theo cái phong trào xa hoa này, còn chưa đến tình trạng lu mờ tâm trí.
Ai nấy đều tỏ thái độ rất đoan chính, làm cho Hudson không còn tâm tư để nổi giận tiếp nữa. Chỉ có thể nói, trên thế giới vẫn có rất nhiều người thông minh, những gã ngốc nghếch dựa vào xuất thân cao quý mà đối đầu với lãnh đạo cuối cùng chỉ là thiểu số.
Có gây rối cũng vô ích, các đại quý tộc sẽ không vì một tên thiếu gia ăn chơi mà đối đầu với thống soái của vương quốc.
Chỉ cần không có bản tính gây thù chuốc oán, những mệnh lệnh không liên quan đến lợi ích cốt lõi giống như vầy vẫn sẽ được mọi người chấp nhận và thực hiện, điều khác biệt chỉ nằm ở mức độ coi trọng.
Có thể mọi người không quan tâm đến việc các quý tộc dưới quyền có tuân thủ quy tắc hay không, nhưng họ chắc chắn sẽ quan tâm đến vị trí của mình.
Chức vụ quận trưởng không phải là rau cải trắng, vì để bọn họ có thể ngồi vào vị trí này, gia tộc sau lưng đã đầu tư nguồn lực chính trị khổng lồ. Nếu để khoản đầu tư này đổ sông đổ biển thì sau khi về nhà họ sẽ khó tránh khỏi bị lột da.
"Thôi, nếu các ngươi đều đã ý thức được vấn đề, vậy thì hôm nay ta sẽ nể mặt các ngươi, tạm thời không điểm danh nữa."
"Cụ thể phải triển khai như thế nào, ta không quan tâm lắm, dù sao ta cũng chỉ nhìn kết quả cuối cùng. Nếu như không thể quản lý được người phía dưới thì mau chóng về nhà ẵm con đi!"
"Tiếp theo chúng ta chuyển sang chủ đề kế tiếp, mở rộng huấn luyện quân dự bị."
"Vương quốc đều đã từng làm chuyện này rồi, chắc hẳn mọi người đều có ấn tượng. Lần này cũng tương tự, chỉ khác là đối tượng đào tạo sẽ được mở rộng hơn một chút."
"Xét thấy Cận Đông có tình huống đặc biệt, tất cả người dân đều phải tham gia huấn luyện chiến đấu cơ bản. Tuy nhiên, nội dung đào tạo có chút khác biệt, ngoài kinh nghiệm chiến đấu, mọi người còn phải học về vườn không nhà trống."
"Nói một cách đơn giản thì chính là huấn luyện cách đuổi gia súc vào thành và cách thu hoạch vụ mùa trong thời gian ngắn nhất khi gặp phải thú nhân xâm lược."
"Trong quá trình rút lui, vừa phải đảm bảo an toàn cho tài sản và nhân viên, vừa không thể để lương thực, vật tư rơi vào tay kẻ thù. . . ."
Trong lúc Hudson đang nói chuyện, một bản kế hoạch « vườn không nhà trống » đã được biên soạn sẵn cũng đang được phát cho tất cả các quận trưởng.
Kết quả cụ thể thì cần được kiểm tra thực tế, nhưng việc lôi người dân ra đào tạo vài lần chắc chắn sẽ tốt hơn là vội vàng chấp hành mà không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Cuộc họp kết thúc trong một ngày đã thể hiện "Hiệu suất" rất rõ ràng.
Hudson không yêu cầu mọi người lập kế hoạch, cũng không yêu cầu các bên đưa ra kế hoạch huấn luyện cụ thể, mà chỉ dựa vào tính chủ động của chủ quan của mọi người.
Đây cũng là đặc điểm của thời đại, trong thời đại mà trình độ kiến thức chưa được phổ biến, có thể thực hiện mệnh lệnh đã là điều tốt rồi, yêu cầu nhiều hơn chỉ sẽ gây hại mà thôi.
Xuất hiện vấn đề thì cứ căn cứ vào tình huống thực tế mà giải quyết là được. Dù sao chỉ cần làm việc, xảy ra vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn. . . .
"Công tước đại nhân, Tổng đốc Pierce đã gửi cho ngài một bức thư."