Dám đưa mọi chuyện ra ánh sáng, hoặc là xác định Vương quốc không thể điều tra ra được gì, hoặc là Hudson thực sự không làm.
Điều này khác với những cuộc thăm dò trước đó, chuyện có liên quan đến một vị Nguyên soái của vương quốc, chuyện không xác định, không ai dám tuỳ tiện đưa ra kết luận.
"Được rồi, ta tin là Nguyên soái Hudson trong sạch! Trong thời kỳ chiến tranh, chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể xảy ra, có truyền thừa lưu lạc ra bên ngoài cũng rất bình thường."
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, vậy thì cứ tích cực đối phó là được. Đối với vương quốc thì việc này cũng là nửa vui nửa buồn."
"Xét về lâu dài, điều này sẽ làm rung chuyển cục diện chính trị của vương quốc; nhưng trong thời gian ngắn lại có thể tăng cường thực lực của vương quốc."
"Theo như tình hình mà mọi người báo báo, thực lực tổng thể của quý tộc vương quốc đã có sự cải thiện đáng kể. Nếu như lại xảy ra chiến tranh với thú nhân, xác suất chúng ta giữ được Cận Đông sẽ tăng lên nhiều."
"Nếu như đánh tốt, không chừng còn có thể đẩy lùi biên giới lên phía trước vài trăm dặm nữa. Những vùng đất tăng thêm này có thể dùng để bố trí cho những cường giả mới nổi này."
Caesar IV cười ha hả hoà giải.
Cơ hội để hạ thấp danh tiếng của Hudson đã không còn, đương nhiên là thay đổi chiến lược kịp thời, thắt chặt quan hệ với cả hai bên.
Về việc truyền thừa bị lưu lạc ra bên ngoài, đương nhiên là phải chờ kết quả điều tra đi ra rồi mới có thể xác định được.
Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trong đại điện đột nhiên thay đổi, dường như trước đó chưa từng xảy ra việc gì vậy. Mọi người đều bàn luận về cách làm thế nào để quấy rối Đế quốc Thú Nhân.
Rõ ràng là lần này Hudson lại thành công. Tình hình của Vương quốc Alpha rất đặc biệt, ngay cả khi bị tác động thì vẫn có cách để giải tỏa áp lực.
Cùng lắm là chuyển xung đột lên đầu thú nhân thôi. Nếu giành được chiến thắng trên chiến trường, vậy thì số lãnh thổ cướp được từ tay thú nhân sẽ được dùng để bố trí cho những cường giả mới nổi này; Còn nếu đánh thua, người cũng chết gần hết rồi, đòi hỏi lợi ích cũng theo đó mà biến mất.
Mặc dù chuyện phát tán truyền thừa gây ra tác động lớn, nhưng nạn nhân thực sự cũng chỉ có những đại quý tộc có dân số ít mà thôi.
Các đại quý tộc khác, chỉ cần có thể sinh thêm vài đứa con, dựa vào lợi thế về mặt tài nguyên, họ vẫn có thể chiếm ưu thế trong cuộc cạnh tranh.
Tuy nhiên, các tiểu quý tộc có nhân khẩu thịnh vượng thì khổ rồi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu. Có tiền lệ là Hudson ở đây, không ai muốn trải qua chuyện này một lần nữa.
Nếu không sinh ra con cháu thiên tài thì còn đỡ, nhưng một khi ra đời thì chắc chắn sẽ bị các thế lực địa phương đàn áp.
Nhìn tình cảnh của gia tộc Dalton là biết, nếu không phải Hudson chuyển sang Cận Đông thì sớm muộn gì gia tộc Dalton cũng sẽ bị gia tộc Koslow lật đổ.
Mọi thứ đều yên bình, chỉ có Bá tước Pierce cảm thấy hơi xấu hổ. Lão ta là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này, mặc dù không cố ý thọt lên cho vương quốc, nhưng lại được tiết lộ từ bên phía lão ta.
Trong giới quý tộc, mọi người đều tuân theo nguyên tắc: Làm việc lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện.
Nếu không phải mâu thuẫn không thể hòa giải, có rất ít người sẽ hạ tử thủ. Dù sao, cái danh tàn nhẫn cũng ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của quý tộc. . . .
Không có gì bất ngờ xảy ra, kết quả điều tra của vương quốc là không có kết quả.
Thiếu bằng chứng thuyết phục, lại liên quan đến một Nguyên soái của vương quốc, các bên đều ăn ý lựa chọn cách gác lại vấn đề này.
Hudson nhanh chóng được rửa sạch hiềm nghi, không phải do nhóm điều tra không cố gắng, mà là vì các khu vực khác trên đại lục cũng xuất hiện những trường hợp tương tự.
Gia tộc Koslow có năng lực truyền bá tri thức truyền thừa khắp vương quốc, nhưng không có khả năng truyền bá ra toàn đại lục.
Nói cho đúng thì không có bất kỳ một gia tộc nào có khả năng phủ sóng tầm ảnh hưởng của mình đến mọi ngóc ngách trên đại lục.
Chỉ có sức mạnh của quốc gia mới có thể âm thầm phát tán tri thức truyền thừa rộng rãi như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Hudson bất ngờ là: kẻ tình nghi hàng đầu bị mọi người bắt được lại không phải là Công quốc Mosey, mà là Thần Hi Giáo Đình.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Hudson cũng không biết rõ. Dù sao trong kết quả mà các quốc gia đều lần lượt công bố, đầu mâu đều chỉ về phía Giáo Đình.
Chứng cứ rất là xàm xí, các khu vực khác đều xảy ra vấn đề rò rỉ tri thức truyền thừa, nhưng chỉ có khu vực do Giáo Đình kiểm soát là không xảy ra chuyện gì.
Không nghi ngờ gì nữa, trong lúc bán tháo tri thức truyền thừa, Người Mosey cũng phải chọn đúng đối tượng để thực hiện. Khu vực do Giáo Đình kiểm soát có rất nhiều tín đồ cuồng tín.
Những phần tử cuồng tín không thể phán đoán theo lẽ thường được. Ngay cả khi là một vụ mua bán có lợi cho cả hai bên thì cũng có thể gây ra vấn đề.
Vương cung Dapest, George đang sứt đầu mẻ trán nhìn vào các tài liệu được Bộ Ngoại giao tổng hợp. Giấy không gói được lửa, cuối cùng cũng đến lúc bộc phát.
Hối hận thì chưa tới mức, nếu như lúc đó không bán phá giá "tri thức truyền thừa" thì Công quốc Mosey đã sớm phá sản rồi, nào có được cảnh tượng phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay.
Được hưởng lợi thì đương nhiên phải chịu những hậu quả tương ứng.
"Các vị, chuyện này đã không che giấu được nữa. Mặc dù hiện giờ Giáo Đình đang gánh tội thay cho chúng ta, nhưng loại chuyện này không kéo dài được bao lâu."
"Chỉ cần lưu tâm đến tình hình thu chi tài chính của Công quốc thì các bên sẽ sớm nghi ngờ chúng ta thôi."
"Cuộc đàm phán liên minh năm nước nhất định phải được đẩy nhanh. Nếu tin tức bị rò rỉ ra ngoài, chúng ta cũng có thể dựa vào sức mạnh của liên minh để bảo vệ mình!"
George bất đắc dĩ nói.