Chứng cứ nói quan trọng thì cũng quan trọng thật đấy; Nhưng nói không quan trọng thì nó thật sự chẳng quan trọng mấy.
Một dòng tiền khổng lồ không rõ nguồn gốc đã đủ để đưa Công quốc Mosey vào vòng xoáy bão tố. Chỉ cần không thể giải thích được nguồn gốc của dòng tiền, các bên sẽ sớm điều tra tới bọn họ thôi.
Cho dù có sử dụng bao nhiêu thân phận cũng không thể ngăn cản được việc điều tra trực tiếp trên người họ. Dù là thời gian đã trôi qua mấy năm, nhưng cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ tất cả manh mối để lại.
"Bệ hạ, chúng ta phải có một lời giải thích hợp lý cho nguồn tài chính của công quốc. Nếu không sau này sẽ rất phiền phức."
"Cho dù liên minh năm nước có thể bảo vệ chúng ta thì cũng cần phải trả một cái giá rất lớn. Ngay từ đầu đã mắc nợ ân tình của bốn nước như vậy, sau này chúng ta sẽ không có tiếng nói trong liên minh!"
Tể tướng Herceg nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trước giờ chuyện chọc giận mọi người đều không phải việc tốt. Huống chi bọn họ còn định đổ lỗi cho Giáo Đình, sau này nhất định sẽ bị trả thù.
Ôm chặt bắp đùi liên minh chỉ là một phương án ứng phó tiêu cực, lựa chọn tốt nhất chính là quấy đục nước để rửa sạch hiềm nghi trên người mình.
Theo thông lệ trên đại lục Aslante, những chuyện không rõ ràng kiểu này, chỉ cần liên quan đến Giáo Đình thì cuối cùng khả năng cao là cái bô này sẽ bị đổ lên đầu của chúng.
Chân tướng đương nhiên là rất quan trọng, nhưng chèn ép Giáo Đình cũng quan trọng như vậy.
Không chèn ép là không được, sức ảnh hưởng tại dân gian của Giáo Đình quá lớn. Nhiều khi lời nói của nhân viên thần chức còn có tác dụng hơn cả lãnh chúa lão gia.
Nếu như Giáo Hoàng đích thân ra sân, ngay cả Quốc vương cũng phải đứng sang bên cạnh.
Muốn duy trì được quyền lực của bản thân thì nhất định phải hạ thấp uy vọng của Giáo Đình. Bộc lộ lịch sử đen tối của Giáo Đình và chụp cái bô lên đầu chỉ là những hoạt động bình thường.
Đương nhiên, tình huống lần này rất đặc biệt. Ngay cả khi phải gánh trách nhiệm thì cũng không có nhiều người mắng Giáo Đình.
Thậm chí còn có rất nhiều quý tộc nhỏ được hưởng lợi còn đang âm thầm cảm ơn họ.
"Tể tướng, vấn đề nguồn gốc của tài chính không dễ giải thích nha! Trong những năm gần đây, chúng ta đã lần lượt khai quật được bảy kho tàng rồi."
"Thật sự không thể biên thêm được nữa!"
"Vì diễn kịch, mọi người đều đã bỏ hết đồ quý giá của mình vào trong bảo tàng."
"Tất cả những tin đồn về kho báu trong công quốc đều đã được chúng ta sắp xếp. Nếu cứ diễn tiếp nữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Bộ trưởng Quân sự Bá tước Martins lên tiếng cự tuyệt.
Với tư cách là người khai quật kho báu, ông ta đang phải chịu một áp lực không nhỏ. Vì diễn cho giống nhất có thể, sau mỗi lần khai quật, Công quốc Mosey đều sẽ tổ chức đấu giá.
Dù sao, trong bảo tàng không thể nào chỉ có kim tệ được, mà đa phần là châu báu, vũ khí ma pháp, truyền thừa thần bí, kỳ trân dị bảo vv...
Những thứ được mang ra đấu giá đều là do các quý tộc trong nước cung cấp. Đồ là do họ lấy ra, nhưng họ lại phải tự bỏ tiền túi ra đấu giá mua lại.
Tiền đã được rửa sạch sau một vòng đấu giá. Nhưng dù có thể xoay sở thế nào thì số lượng diễn viên cũng có hạn.
Bất cứ thứ gì đã từng xuất hiện trước mặt mọi người là sẽ không thể lấy ra được nữa. Sau mấy lần, gia sản của các đại quý tộc trong Công quốc Mosey đều đã bị lật tung.
Mặc dù vậy, số tiền được rửa sạch vẫn không thể lấp đầy cái hố chi tiêu khổng lồ trong quá trình phát triển của Vương quốc Mosey.
"Không diễn được thì cũng phải diễn. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì đi đặt một lô ma pháp dược tề đặc biệt rồi nghĩ cách làm cũ lọ đóng gói đi."
"Những thứ không phải độc nhất vô nhị, có thể đấu giá thêm vài lần được."
"Chẳng phải đại sư Keim Boyin đã từng sống tại Công quốc sao, lần sau liền khai quật di tích của ông ấy."
"Là bậc thầy ma pháp dược tề trên đại lục, chắc là mọi người có thể chấp nhận được chuyện có một lượng lớn ma pháp dược tệ vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay."
"Có thể bỏ thêm một số trang bị luyện kim nữa, cụ thể như thế nào, các ngươi tự nhìn mà làm."
"Ngoài ra, lại khai quật thêm một số mỏ vàng nữa. Số lượng dự trữ và độ tinh khiết đều không quan trọng, miễn là chúng ta nói đây là mỏ giàu thì nó phải là mỏ giàu."
"Còn có gì có thể kiếm được tiền nữa, các ngươi xuống dưới rồi tiếp tục bổ sung thêm. Cho dù là mượn từ bên ngoài thì cũng phải làm cho tài chính của vương quốc trông bình thường hơn một chút!"
George không quan tâm nhiều như vậy. Chuyện đã đến nước này rồi, hoặc là chống cự đến cùng, hoặc là nhảy ra gây thù chuốc oán. . . .
Sơn Địa Lĩnh, phủ lãnh chúa.
Sau khi giao đứa con nhỏ cho Melissa, Hudson lập tức dùng tay chào hỏi cái mông của trưởng tử.
Không đánh không được.
Con nít con nôi mà đã biết chơi khăm rồi. Thậm chí còn lợi dụng lúc Hudson không để ý để lẻn vào trong thư phòng của hắn phá phách.
Sau khi xong việc, Franz, người không biết mình đã gây họa, còn cầm những mảnh sách bị xé nát chạy đến trước mặt Hudson để khoe khoang.
Hudson không nói lời nào, hắn nhất định phải cho đứa con trai này trải nghiệm một chút cái gì gọi là công cha như núi Thái Sơn.
Cầu tình là không tồn tại, từ trong ánh mắt tràn ngập lửa giận của Melissa cũng có thể thấy được, nếu như Hudson không ra tay thì nàng sẽ đích thân ra trận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, không chỉ có mỗi mình Hudson là nạn nhân. Mà người làm mẹ như Melissa cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Franz.
Nước hoa được nhập khẩu từ Vương quốc Frank của nàng bị bỏ thêm một số chất lỏng không rõ nguồn gốc. Nếu như Melissa không phải là một vị Ma pháp sư, có thể kịp thời phát hiện là nước tiểu của con nít thì suýt chút nữa đã trúng chiêu rồi.