Người dịch: Whistle
Bất kể có nói thế nào thì vẫn phải kinh doanh. Chỉ có thu được đầy đủ tài nguyên thì Hudson mới có năng lực phát triển lãnh địa của mình.
Mặc dù trong cái nhìn của các quý tộc bản địa tỉnh Đông Nam thì sơn mạch Salam chỉ toàn là những đống đất nhỏ, nhưng trong mắt của Hudson thì nơi này vẫn còn có giá trị để phát triển.
Sau khi sản lượng lương thực đạt đến bảy thành như ngoại giới liền có thể nuôi sống được nông nô mà vẫn còn lại một khoản nhất định. Chỉ là so với khoản đầu tư khổng lồ trong việc khai hoang thì thời gian hoàn vốn thật sự là không nỡ nhìn thẳng.
Nếu như thay đổi ý nghĩ, phát triển ngành chăn nuôi thì cơ bản là sẽ không bị hạn chế.
Vấn đề duy nhất là tất cả mọi người đều đang chơi mô hình kinh tế tự cung tự cấp, căn bản không có một thị trường tiêu thụ cố định nào, những con dê con bò nuôi ra được thì cũng chỉ có thể tự mình dùng làm thức ăn.
Có lẽ thành phố lớn sẽ có nhu cầu tiêu phí, nhưng đó là địa bàn của các quý tộc khác, không tới phiên ngoại lai hộ nhúng tay.
Kinh tế nông nghiệp cá thể tự cung tự cấp không phù hợp để phát triển công thương nghiệp, còn kinh tế quý tộc tự cung tự cấp lại càng ức chế công thương nghiệp nghiêm trọng hơn.
Bất đắc dĩ, Hudson chỉ có thể căn cứ vào tình huống thực tế để thay đổi kế hoạch phát triển lãnh đại, cho tới bây giờ thì cũng chưa hoàn thành được một điểm chính rồi.
Chỉ có hai dòng phát triển chính có thể được xác định: Nghĩ biện pháp kiếm tiền; Nghĩ biện pháp tăng thêm nhân khẩu.
Khi đã có tiền và nhân khẩu rồi thì mới có thể phát triển lãnh địa một cách toàn diện. Kinh tế tăng lên thì mới có thực lực thôi động phát triển lực lượng quân sự.
Có thể nói, kế hoạch của Hudson hoàn toàn không hợp với thế giới chỉ có một đám quý tộc khởi nghiệp này.
Gần như tất cả đại quý tộc đều quật khởi từ trên chiến trường. Dựa vào việc đánh đông dẹp bắc cướp đoạt chiến lợi phẩm để phát triển thực lực của bản thân.
Mỗi một nhà đại quý tộc quật khởi đều sẽ kèm theo một vị “khí vận chi tử” được sinh ra. Phải may mắn lắm mới có thể hack được xô vàng đầu tiên rồi một đường thẳng tiến như vậy.
Hudson xoa trán một cái, hắn không cho rằng mình sẽ may mắn được như vậy, cho nên quả quyết từ bỏ đuổi theo bước chân của người xưa.
Thời đại không giống. Đại quý tộc đã lũng đoạn hoàn toàn tài nguyên, trừ phi có ngoại lực đánh vỡ thế cân bằng này, nếu không căn bản không có không gian cho người mới trưởng thành.
Cho dù là có mạnh như thế nào thì cũng vô dụng, hố đã được lấp đầy, bên trên căn bản đã không còn chỗ trống.
Hoặc là kéo một người xuống ngựa để thay vào đó; Hoặc là bị người ta đè xuống, chết không có chỗ chôn.
Hudson vứt đi những suy nghĩ lung ta lung tung trong đầu, bắp đầu an bài nhân thủ chất hàng lên xe.
Hắn nhất đi phải đi cọ nhiệt độ ở thành Dadir, nơi mà quý tộc của hai quận tề tụ. Sau khi xong vụ làm ăn này, lợi ích tuyệt đối cao hơn việc ở nhà làm ruộng tích lũy 3 năm trời.
......
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi thành phố Beda, nếp nhăn trên trán của Bá tước Pierce lại tăng lên một đường. Thế cục trên đại lục càng ngày càng phức tạp, khiến cho ông ta chỉ có thể sửa đổi kế hoạch.
Pierce vốn định dạy cho đám quý tộc phương bắc thừa cơ xuôi nam này một bài học, chặt đứt sống lưng của bọn hắn, sau đó từ từ đuổi hết đi.
Đáng tiếc là thế cục trên đại lục lại bất ngờ thay đổi, vương quốc chống đối với Giáo Đình, quốc nội hiện giờ nhất định phải duy trì sự ổn định.
Trong loại bối cảnh này, nếu như gây chuyện quá mức với đám quý tộc phương bắc xuôi nam thì chính là đang phá hủy sự đoàn kết trong nội bộ, rõ ràng là không phù hợp với hoàn cảnh đang cần sự ổn định của vương quốc.
“Xem ra chỉ có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này rồi! Chỉ là không biết đám cáo già phương bắc kia đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ thật sự trông mong vào mấy tên tiểu tốt này có thể nhấc lên bọt nước gì hay sao?”
Tổng đốc Pierce lẩm bẩm.
Từ đầu đến cuối ông ta đều chẳng hề xem mấy vụ náo loạn mà đám con cháu phương bắc gây ra là chuyện gì to tát cả. Đối với những người có quyền nói chuyện trong vương quốc giống như Bá tước Pierce, kẻ có tư cách đánh cờ chung với họ chỉ có những thế lực lớn ngang hàng mà thôi.
Tốc độ truyền tin trong thế giới ma pháp nói nhanh thì cũng nhanh, nói chậm thì cũng chậm, thứ thực sự ảnh hưởng đến tốc độ truyền bá tin tức chính là ý nghĩ của những đại nhân vật giống như ông ta.
Nếu như muốn nhanh, chỉ cần ở trong ngày là vương đô đã nhận được tin tức những chuyện xảy ra ở tỉnh Đông Nam rồi. Nhưng nếu như các đại nhân vật muốn chậm, mặc cho người mang tin tức tùy ý bôn ba trên đường, kéo dài mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, đây chỉ mới vỏn vẹn là truyền tin tức, không bao gồm thời gian nghĩ biện pháp ứng phó.
Nhiều khi tin tức truyền chậm cũng không phải là do tốc độ, mà là vì đại nhân vật cần truyền tin chậm lại để cho họ có thời gian để suy nghĩ đối sách.
Lần này cũng không ngoại lệ, Bá tước Pierce đã sớm nhận được tin tức là Giáo Đình chặn giết đặc sứ của Quốc vương, từ đó làm cho quan hệ giữa vương quốc và Giáo Đình trở nên căng thẳng hơn.
Nhưng mà bởi vì ông ta còn chưa nghĩ xong cách để ứng phó với biến cố này, cho nên hiện giờ tin tức này còn đang trên đường chạy tới, đám quý tộc tỉnh Đông Nam vẫn chưa thu được một chút tiếng gió nào.
Lúc mà ông ta có quyết định thì khi đó tin tức này mới có thể đến được tỉnh Đông Nam.
Nếu như kéo thời gian quá dài, tin tức ngầm có thể sẽ đến trước. Dù sao những quý tộc khác cũng không phải ăn chay.
Mặc dù vẫn chưa nắm giữ được con đường truyền tin nhanh chóng, nhưng những con em quý tộc ở bên ngoài của ngươi ta cũng sẽ chủ động nghe ngóng tin tức.