Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148 - Gian Thương (3)

Chương 148 - Gian Thương (3)
Chương 148 - Gian Thương (3)

Người dịch: Whistle

Khách hàng chính là Thần Hi chi chủ, theo lý mà nói, Hudson sẽ không cự tuyệt bất luận yêu cầu hợp lý nào của khách hàng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đủ tiền đã.

Chỉ cần chịu bỏ thêm tiền, cho dù là nông cụ có phẩm chất giống như vũ khí thì Hudson cũng có thể giống sai thủ hạ chế tạo.

Về phần muốn thông qua việc mua sắm nông cụ trở về để dung luyện chế tạo binh khí, kiếm lời giá chênh lệch, thực sự là đang nằm mơ.

Không phải Hudson chém gió, một khi dung luyện những nông cụ này để chế tạo thành binh khí thì chất lượng tuyệt đối không phải là kém nữa, mà là rất rất kém.

Trừ phi chịu bỏ thêm tiền, nếu không thì không có cách nào san bằng phẩm chất chênh lệch giữa nông cụ và binh khí. Ở phương diện này, Hudson lão gia phi thường có nguyên tắc.

Nam tước Kettler không biết nên chọn như thế nào, dứt khoát liền mua mấy loại là y đã từng thấy qua. Mặc dù mua được nông cụ nhưng lại không đảm bảo hiệu năng, nhưng ít nhất có thể cam đoan là dùng được, không đến mức bị hố quá thảm

Từ đầu đến cuối, Hudson đều không lắm miệng, mặc cho Kettler tùy ý chọn lựa, hạn chế duy nhất chính là không thể trả giá.

Đương nhiên, đây chỉ là một vấn đề nhỏ, không có vị quý tộc lão gia cao cao tại thượng nào thích tính toán chi li những việc nhỏ nhặt này. Nhất là đối với những đơn hàng giá trị không cao, trong đầu còn chẳng có bảng giá cụ thể.

Không đến nửa tiếng đồng hồ, Nam tước Kettler đã lựa chọn xong hàng hoá, hiệu suất rất cao, có thể nói là lôi lệ phong hành.

Gặp khách hàng sảng khoái như vậy, Hudson cũng rất hài lòng. Làm ăn trên thế giới này đơn giản hơn kiếp trước rất nhiều, không chỉ chấp nhận hàng hóa chất lượng kém, ngay cả hậu mãi cũng chẳng thèm quan tâm.

Khách hàng chất lượng tốt như vậy làm cho Hudson đều không dám hố quá ác. Dù sao loại hình kinh doanh này luôn chú trọng đến việc tế thủy trường lưu, không thể chỉ mới một lần mà đào lên cả cây hẹ được.

“Tổng cộng là 401 kim tệ thêm 3 ngân tệ và 40 đồng tệ, số lẻ phía sau liền bỏ đi, chỉ cần 401 kim tệ là được.”

Cách tiêu chuẩn đơn hàng thấp nhất còn thiếu 99 kim tệ nữa. Nếu không các hạ lại chọn thêm một chút vật dụng sinh hoạt hàng ngày đi, ví dụ như: Dao phay, nồi sắt, xẻng sắt......”

“Toàn bộ đều là những vật dụng có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày, ở đây cái gì cũng có. Đưa những thương phẩm này vào trong phòng bếp, nâng cao chất lượng cuộc sống cho các chiến sĩ.”

Hudson ra sức chào hàng nói.

Hắn không nói nông nô, bởi vì hắn biết trong suy nghĩ của các quý tộc lão gia, nông nô đê tiện có thể sống sót đã là ban ân rồi, trong đầu của bọn họ căn bản không có suy nghĩ nâng cao chất lượng cuộc sống cho nông nô.

Mặc dù là không quan tâm đến nông nô, nhưng quý tộc lão gia lại rất xem trọng lính tinh nhuệ của mình.

Đều là những bề tôi có công, nếu như điều kiện cho phép, đương nhiên là muốn cải thiện một chút chất lượng cuộc sống cho hắn, nếu không thì ai đồng ý bán mạng chứ?

“Vậy thì làm phiền Nam tước Hudson!” Nam tước Kettler bình tĩnh nói.

Nhìn hai chiếc xe ngựa mà mình mang tới đều đã bị chất đầy hàng hóa, dưới đất còn có một đống nông cụ đang chờ được chất lên xe, chi phí cũng chỉ mới 401 kim tệ, Kettler lão gia lập tức liền không hoảng hốt .

Nông cụ cần thiết nhất đã mua rồi, như vậy số còn lại liền không thành vấn đề, dù sao Kettler cũng đã hạ quyết tâm là chỉ mua trong hạn ngạch thấp nhất.

Thấy không lông dê cho mình lột nữa, Hudson cũng lười tiếp tục lãng phí nước bọt, trực tiếp mang Nam tước Kettler vào trong kho đồ dùng nhà bếp để y chọn lựa.

Nói là chọn lựa nhưng thực tế cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi. Nam tước Kettler vội vàng góp cho đủ hạn ngạch tiêu phí thấp nhất rồi trực tiếp cáo từ rời đi.

Bộ dạng trông giống như nếu còn ở lại Sơn Địa lĩnh thêm một khắc thì phải gặp phải chuyện gì đó xui xẻo lắm vậy.

Bất quá khi nghĩ đến những chuyện mà y trải qua, Hudson liền tỏ vẻ hiểu rõ. Mỗi lần tới đây đều phải xuất huyết nhiều như vậy, Sơn Địa lĩnh thật sự là nơi chẳng lành đối với Nam tước Kettler.

Sau khi đưa tiễn Nam tước Kettler, Hudson phát hiện ra hình thức thương nghiệp của mình có vấn đề. Tất cả khách hàng mà hắn có đều là hàng xóm lân cận, khách hàng lớn ở bên ngoài thì chẳng có lấy nổi một người.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy tên thương nhân chạy tới cửa, nhưng đều là chào hàng hàng hoá. Cũng không phải các thương nhân không nhìn thấy cơ hội buôn bán, mà do hàng hóa của Hudson thật sự là quá đặc thù.

Vũ khí trang bị là dễ bán nhất, tiếc là nếu không có thực lực thì lại không dám sờ vào miếng thịt này.

Nông cụ và các vật dụng sinh hoạt thường ngày như nồi chén chậu mặc dù nguy hiểm không lớn, nhưng các quý tộc lãnh chúa đều quen với việc mua sắt về tự mình chế tạo.

So với thành phẩm thì việc tự mình gia công sẽ càng tiết kiệm chi phí hơn. Trừ phi Hudson có thể giảm giá bán trên diện rộng, để khi mua sắm thành phẩm còn có lợi hơn bọn hắn tự mình chế tạo.

Nhưng rõ ràng đây là chuyện không thể nào. Cho dù Hudson có muốn chơi phá giá thì cũng không được, ít nhất là phải hoàn thành trước công nghiệp hoá sản xuất trước đã.

Với chút xíu sản lượng này của lãnh địa thì căn bản không có khả năng chơi phá giá. Ưu thế duy nhất của hắn chính là nắm giữ mỏ sắt lớn nhất tỉnh Đông Nam, có thể ảnh hưởng đến giá sắt trên thị trường.

Bây giờ giá cả của những hàng hóa bằng sắt trên thị trường đang không ngừng dâng lên không vì đám quý tộc bản địa thao túng giá cả, mà còn có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là vì hắn đã ngừng bán sắt ra bên ngoài.

Cảnh tượng lúng túng liền xuất hiện.

Muốn tiêu thụ binh khí để thu lợi trong thời gian ngắn thì phải ỷ lại các quý tộc bản địa mở rộng nhu cầu quân bị.

Mà muốn mở rộng nông cụ và những vật dụng thường ngày thì khách hàng chủ yếu lại là quý tộc phương bắc. Là những kẻ ngoại lai, trong tay bọn họ không có đủ thợ rèn, chỉ có thể mua sắm với số lượng lớn từ bên ngoài.

Hai bên đều là khách hàng, ai cũng không thể đắc tội, đây không phải là đang ép hắn làm cỏ đầu tường sao?

Bình Luận (0)
Comment