Người dịch: Whistle
Đương nhiên điều kiện hạn chế phía sau cũng chỉ là tạm thời thêm. Hắn đặt ngưỡng cửa cao như vậy cũng không hoàn toàn là vì hố người khác, chủ yếu là cân nhắc đến phí ra sân của Hudson lão gia.
Lấy tên tuổi “Thần cung kỵ sĩ” của Hudson lão gia, cho dù là ra ngoài làm lính đánh thuê thì ít nhất cũng phải hai trăm kim tệ trở lên, hơn nữa giết địch còn phải cho tiền thưởng, dù là đi ăn cướp cũng phải được chia phần.
Giá cả chắc là gấp hai mươi lần Kỵ sĩ bình thường, đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất. Nếu như Hudson thật sự chịu tiếp đơn, cho dù có chào giá năm trăm kim tệ thì cũng sẽ có một đám người cướp lấy mời hắn.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ bằng một vị Thần tiễn thủ như hắn có thể phá vỡ áo giáp, có thể ngược sát kỵ binh mặc giáp, có đủ lực uy hiếp đối với đám người phương bắc kia.
Có lẽ sẽ không ngăn được Kỵ binh xung kích với quy mô lớn, nhưng đối mặt với ba mươi, năm mươi Kỵ binh hạng nặng thì không thành vấn, còn không đợi đối phương xông tới thì nhân số đã thiếu đi một nửa rồi.
Không được bao lâu liền có thể diệt sạch đối thủ trên chiến trường.
Chẳng qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao này không phải là thứ mà một người yêu chuộng hòa bình như Hudson mong muốn. Cho dù bên ngoài ra giá cao hơn thì Hudson lão gia vẫn không hề bị lay động.
Mặc dù hắn có thể không đi ra tiếp đơn, nhưng phí ra sân thì lại không hề giảm bớt. Nếu như mình đã đích thân ra trận tiếp đãi khách hàng thì đương nhiên phải tính luôn khoản phí ra sân này vào trong chi phí tiêu thụ.
Dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất là mỗi lần ra sân hai trăm kim tệ để tính, nếu như đơn hàng đầu tiên không thể kiếm được hai, ba trăm kim tệ thì thật sự là mua bán lỗ vốn.
Trong thời buổi vật giá leo thang, tăng giá trong tình huống hiện giờ thì không thích hợp, Hudson chỉ đành chơi chiêu mua xôi kèm lạc, thông qua việc nâng cao kim ngạch hợp đồng để lấy được lợi ích cao hơn.
Nam tước Kettler im lặng xoa trán, y xác định người ở trước mắt này chính là một tên gian thương chứ không phải một vị quý tộc.
Nếu như có thể, y thật sự rất muốn quay đầu rời đi, không ở lại đây cho tên gian thương này bóc lột.
Đáng tiếc là bây giờ chỉ có một người bán, cho dù y có thể mua được nông cụ rải rác ở bên ngoài thì khả năng cao cũng đều từ nơi này bán ra, Kettler căn bản không có nhiều lựa chọn.
“Vậy thì làm phiền Nam tước Hudson dẫn đường!”
Đẩy ra của chính của nhà kho, giống như đã tiến vào một thế giới mới vậy. Các loại nông cụ muôn hình muôn vẻ được xếp chỉnh tề chất đầy cả căn nhà.
“Các hạ cứ việc yên tâm chọn lựa, nơi này chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Nếu như không hài lòng, phía sau còn có những nông cụ có kiểu dáng khác nữa.” Hudson tùy ý nói.
Nhìn thì như đủ loại nông cụ, nhưng thực ra thì chủng loại cũng chẳng có bao nhiêu. Nguyên nhân chủ yếu mà xuất hiện nhiều loại như vậy là do chúng được sản xuất từ những thợ thủ công khác nhau.
Vì cung cấp cho khách hàng nhiều loại mẫu mã khác nhau, cho nên Hudson cũng không sản xuất theo một quy trình cụ thể. Dù sao cũng là hàng được chế tạo bằng thủ công, thống nhất quy trình cũng là một chuyện phiền phức.
Xuất phát từ việc định giá các loại hàng hóa khác nhau, cùng một loại hàng hoá nhưng lại do các thợ thủ công khác nhau tạo ra thì giá cả cũng sẽ bị chênh lệch một chút.
Đương nhiên là mức chênh lệch này sẽ không quá nhiều, không phải là do thủ đoạn marketing của Hudson không được, chủ yếu những là vì đây toàn là những thương phẩm bình thường, không thể nào định giá cao được.
Cảnh tượng lúng túng xuất hiện, khi nhìn thấy đủ loại nông cụ trước mặt, Nam tước Kettler hoàn toàn không biết nên chọn như thế nào.
Kêu y đi chọn vũ khí thì tuyệt đối không thành vấn đề, Kettler còn có thể đưa ra những lời nhận xét ở góc độ chuyên nghiệp nữa là khác . Thế nhưng kêu y đi chọn nông cụ thì thật sự là đang làm khó người ta, từ trước tới giờ, nông cụ không trong phạm vi kiến thức mà y biết.
Kettler nghĩ rằng nông cụ chỉ mấy loại mà thôi, trực tiếp mua là được, nhưng bây giờ thì Nam tước Kettler lại cảm thấy vô cùng xoắn xuýt .
Quay lại lãnh địa rồi mang lão nông tới đây lựa chọn?
Không được, đây chẳng phải là đang nói cho người khác biết Nam tước Kettler vĩ đại không bằng những nông nô đê tiện sao!
Nhìn những con số được đánh dấu phía trên nông cụ, Nam tước Kettler thở dài một hơi. Mặc dù không biết giá tiền này đã bị nâng lên bao nhiêu, nhưng từ đơn giá đến xem thì thực sự là không cao.
Lấy lưỡi cày làm ví dụ, rẻ nhất chỉ cần 3.5 ngân tệ, loại đắt tiền nhất cũng chỉ có 8 ngân tệ. Nguyên nhân chủ yếu quyết định giá của lưỡi cày không phải là công nghệ tạo hình, mà là trọng lượng của nó.
Đương nhiên, trong này đều chỉ có những nông cụ loại nhỏ, loại lớn đủ cho tám người kéo thì không phải một vài ngân tệ là có thể mua được.
Hudson không chào hàng nông cụ loại lớn cho Nam tước Kettler là bởi vì trong lãnh địa của y không có đủ gia súc, toàn bộ đều nhờ sức người, nông cụ cỡ lớn căn bản không thể phát huy được tác dụng.
Nam tước Kettler thuận tay cầm lên một loại nông cụ, ước lượng một chút rồi cau mày nói: “Nam tước Hudson, phẩm chất của những loại nông cụ này thật sự là quá kém, trình độ sắc bén cũng không đủ. Không có loại nào được chế tạo bằng sắt thép loại tốt sao?”
Nghe được câu đùa không chuyên nghiệp này, Hudson trực tiếp trợn trắng mắt. Lấy sắt thép loại tốt đi rèn nông cụ, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
“Nếu như các hạ có thể chấp nhận cái giá gấp ba lần thì ta không ngại dùng loại sắt thượng đẳng để chế tạo nông cụ. Chỉ là làm vậy quá xa xỉ, nông cụ chung quy chỉ là nông cụ, phẩm chất yêu cầu không cần phải cao như binh khí.”
“Những nông cụ này đã hoàn toàn đủ cho công việc canh tác thường ngày rồi. Nếu như nâng cao chất lượng thì đó không phải là nông cụ nữa, mà là binh khí.”