Người dịch: Whistle
Nghe xong những lời mê hoặc nhân tâm của người đeo mặt nạ, trên mặt Callis tràn đầy vẻ ngơ ngác, trong đầu không ngừng hỏi bản thân.
Chiến đấu vì Thần Hi chi chủ không phải là khẩu hiệu của riêng Giáo Đình sao. Mặc dù những thế lực khác thỉnh thoảng cũng sẽ hô một tiếng, nhưng đó chỉ dùng để điều động bầu không khí, không có người nào cho rằng bọn hắn đang nói thật lòng.
Nhưng người đeo mặt nạ thần bí ở trước mặt này lại rất nghiêm túc. Sự tán đồng xuất phát từ nơi sâu thẳm trong linh hồn này, Callis chỉ từng nhìn thấy trên người của một số ít tu sĩ khổ tu.
Một Kỵ sĩ có tín ngưỡng kiên định như vậy lại xuất hiện ở đây với loại phương thức này, hơn nữa còn mang theo nỗi oán hận nồng nặc với Giáo Đình, Callis đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không hiểu thế giới này.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng sự cầu sinh trong lòng vẫn thôi thúc gã nhận lấy chiếc mặt nạ này.
Không có ma pháp chập chờn gì, nó chỉ là một chiếc mặt nạ bình thường.
Dưới ánh mắt nóng nhiệt của người đeo mặt nạ, Callis không hề chần chừ mà mang cái mặt nạ này lên mặt, nhưng trong lòng gã lại có nhiều nỗi nghi hoặc hơn.
......
Mưa gió ở ngoại giới không hề lan đến quận Wright. Cuộc sống của mọi người vẫn như vậy, nên thiếu lương thực thì thiếu lương thực, nên kiện cáo thì kiện cáo, nên xem náo nhiệt thì cứ tiếp tục xem.
Có lẽ là vì trong tay không có lương thực nên thiếu đi cảm giác an toàn, hoặc có lẽ là vì không muốn nuôi người dùm cho đối thủ cạnh tranh, sau khi đạt tới hiệp nghị, Nam tước Kettler lập tức sai người tới thúc giục giao dịch.
Xét thấy thế cục ở quận Wright rất phức tạp, vô luận là Hudson, hay là Kettler đều không muốn làm chim đầu đàn, cho nên cuộc giao dịch này trở nên vô cùng quỷ dị.
Phong Diệp lĩnh không ngừng có dân trong thuộc địa đi lạc, chuyện này làm cho Nam tước Kettler tức giận đến mức chửi mắng hằng ngày, thậm chí còn tổ chức đội tuần tra hộ tống, không đúng, là thủ hộ.
Mà Sơn Địa Lĩnh thì lại đột nhiên xuất hiện nạn chuốt, vô số con chuột bự lũ lượt kéo tới, thôn phệ rất nhiều lương thực, chuyện này làm cho Nam tước Hudson tức giận đến mức cưỡi Đại Địa Chi Hùng giết vào trong núi rừng.
Loại tình huống quỷ dị này một mực kéo dài đến khi nhân khẩu của Phong Diệp lĩnh giảm đi phân nửa thì hai lãnh địa này mới thái bình lại.
Chân tướng không quan trọng, dù sao hai vị lãnh chúa giải thích với người ngoài như vậy đấy. Không hề có cuộc giao dịch nào ở đây cả, trừ phi có thể tìm được chứng cứ, nếu không mà đi ăn nói lung tung là phải trả giá rất lớn.
Về phần số lượng thực mà Phong Diệp lĩnh có được, đó là do một gã gian thương có danh hiệu là chuột lén lút chở tới đây, bị Nam tước Kettler bỏ nhiều tiền ra mua được.
Mà nhân khẩu của Sơn Địa Lĩnh tăng lên là vì được tất cả chi mach của gia tộc Koslow tiếp viện. Gia tộc nhiều người chính là tốt như vậy đó, một nhà góp một hai trăm người, rất nhanh liền góp đủ một đội hơn ba ngàn người.
Vừa mới hoàn thành giao dịch, trong lúc Hudson đang chơi trò lừa mình dối người để tránh hiềm nghi thì Nam tước Kettler lại đến Sơn Địa lĩnh tham quan.
Lần trước bị hố một đao còn ngại không đủ, lần này lại còn chủ động đưa tới cửa, Nam tước Kettler cảm thấy nội tâm mình đã sụp đổ.
Nhưng lại không có cách nào khác, mùa vụ trồng trọt sắp đến rồi, nhưng trong lãnh địa của y không chỉ khan hiếm gia súc, mà ngay cả nông cụ cũng ít đến đáng thương.
Trơ mắt nhìn hàng xóm đối diện nhanh chóng cày ruộng, mà tốc độ trồng trọt của lãnh địa nhà mình lại chậm chạp giống như ốc sên, Nam tước Kettler triệt để đứng ngồi không yên.
Đều là do chiến tranh gây họa, gia súc của những lãnh chúa trước cơ bản đã chui hết vào bụng quân phản loạn rồi. Những nông cụ, bằng sắt ít ỏi kia cũng không thể thoát khỏi độc thủ của phản quân, sớm đã bị lấy đi dung luyện thành binh khí.
Nếu như lên chiến trường tìm kiếm thì không chừng còn có thể tìm được những mảnh vụn hư hại của số binh khí này. Chỉ bất quá dù có tìm được cũng không có tác dụng gì, dưới sự ăn mòn của rỉ sét, những mảnh vụn này đã biến thành phế phẩm.
Sau khi trải qua nỗi khổ thiếu lương, Nam tước Kettler không muốn lại phải chịu thêm lần thứ hai. Vấn đề gia súc sẽ không thể nào giải quyết trong một sớm một chiều được, nhưng nông cụ thì lại rất dễ bù đắp.
Vì năm sau không đói bụng, Nam tước Kettler không ngừng do dự, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí ghé nhà hàng xóm ngồi chơi.
Người tới là khách, từ trước tới nay, đối với Hudson thì khách hàng đều là thượng đế. Không phải sao, vừa vào cửa đã được dâng trà và điểm tâm, so với lần trước thì thái độ phục vụ lần này tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc là tâm tư của Nam tước Kettler căn bản không nằm ở những chi tiết này, có thể nói là uổng phí công phu.
“Nam tước Hudson tôn kính, lần này mạo muội quấy rầy chủ yếu là vì muốn mua của ngài một số nông cụ.”
Qua lại đã mấy lần, biết được tính tình trực sảng của Hudson, Nam tước Kettler cũng không hề vòng vo, nói thẳng mục đích của mình.
Không giống với tình huống nhất định phải bị làm thịt như lần trước, tình huống lần này hơi tốt hơn một chút. Nếu như y cam lòng đem binh khí đi dung luyện thành nông cụ thì cũng có thể không cần tới đây mua sắm.
Đáng tiếc là, với một người xuất thân phương bắc như Nam tước Kettler, trong cuộc sống của y không hề có khái niệm “tan binh tạo cày”.
Mặc dù trong kho hàng của Kettler vẫn còn có rất nhiều binh khí tạm thời không dùng được, cho dù biết rõ là lúc này chạy tới có thể bị bạn hàng xóm chặt chém, nhưng y vẫn tới.
“Không thành vấn đề, nông cụ ở trong kho hàng phía sau, các hạ có thể tùy ý lựa chọn.”
“Chỉ là gần đây vật giá leo thang, chi phí sản xuất nông cụ cũng tăng lên, cho nên giá cả sẽ đắt hơn ngày trước một chút.”
“Bất quá các hạ có thể yên tâm, là nhà cung cấp nông cụ lớn nhất của tỉnh Đông Nam này, giá cả ở chỗ của ta tuyệt đối là rẻ nhất.”
“Đương nhiên, Sơn Địa lĩnh chỉ bán sỉ, không bán lẻ. Tất cả hàng hóa đều phải mua với số lượng ít nhất là hai trăm cái trở lên mới bán, kim ngạch giao dịch thấp nhất mỗi lần không được thấp hơn năm trăm kim tệ.” Hudson nhiệt tình giới thiệu nói.