Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 15 - Chương 15 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (2)

Chương 15 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (2)
Chương 15 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (2)

Người dịch: Whistle

Chỉ là khi những lời này truyền vào trong tai Hudson thì lại rất khác lạ. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Hudson luôn cảm thấy cha mình đang ám chỉ hắn: vào thời khắc sinh tử có thể làm đào binh.

Phải biết rằng đào binh hoàn toàn không hợp với tinh thần Kỵ sĩ của thế giới này. Quý tộc có thể bị bắt làm tù binh, nhưng khi ở trên chiến trường làm đào binh liền sẽ không thể tiếp tục lăn lộn trong vòng tròn này nữa.

Vì danh dự của gia tộc, rất nhiều quý tộc đều tình nguyện chết trận, hoặc là bị bắt, cũng không đồng ý làm đào binh.

Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào. Chỉ cần những tiểu nhân vật giống như Hudson thông minh một chút, cho dù là đào binh thì cũng sẽ không có người chú ý.

Cùng lắm thì đi xa tha hương thôi, dù sao tốc độ truyền bá tin tức của thời đại này lại không cao.

“Phụ thân, người đồng ý để con mang binh xuất chinh sao?” Hudson ngạc nhiên hỏi.

Hudson đều đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt rồi, dù sao để cho một thiếu niên mười sáu tuổi mang binh xuất chinh thực sự là có chút không đáng tin cậy. Dù cho có lý do gì đi nữa thì cũng không thay đổi được tuổi tác và kinh nghiệm của hắn.

Không ngờ là chuyện này lại có lúc phong hồi lộ chuyển. Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, Hudson đều cảm thấy rất kinh hỉ.

Trên chiến trường lấy bảo mệnh làm đầu, cái này căn bản không cần ông ta nhắc nhở. Một người xuyên việt có bàn tay vàng lại không thể xài nên Hudson cũng không dám liều.

Cái gì mà tinh thần Kỵ sĩ, quý tộc vinh quang, danh dự gia tộc, những thứ này là gánh nặng của quý tộc truyền thống, nhưng hắn thì lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy.

Từ lúc bắt đầu thì Hudson đã đề ra mục tiêu, tóm tắt lại chính là —— “Không cầu có công, chỉ cầu vô tội.”

“Đừng cao hứng quá sớm, cuộc bình định lần này sẽ không đơn giản như vậy. Con muốn thừa cơ kiếm chiến công, vi phụ có thể duy trì, nhưng nếu như mất luôn cái mạng nhỏ, vậy thì cũng không thể trách người bên ngoài.”

Nam tước Redman nghiêm khắc nói.

Có thể thấy là ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào Hudson. Hết thảy đều do hoàn cảnh xã hội này quyết định, ở lục địa Aslante này, tiểu quý tộc muốn tiến thêm một bước chỉ có hai con đường: hoặc là bản thân rất mạnh; Hoặc là đội quân mà ngươi chỉ huy rất mạnh.

So với con đường phía trước, rõ ràng là con đường phía sau có tỷ lệ thành công cao hơn. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một thế giới đê ma, dù cho sức chiến đấu của cá nhân có mạnh đến đâu thì cũng không có cách nào đối kháng với một quốc gia được.

Mạnh như Thánh Vực mà ở trước mặt thiên quân vạn mã còn phải vắt giò lên chạy.

Lấy sức một mình cân cả một quốc gia chỉ là những câu chuyện thần thoại tồn tại trong truyền thuyết.

So sánh với việc trở thành cường giả không thể thành công thì con đường phía sau liền có vô số tấm gương có thể noi theo. Mặc dù địa vị của các đại quý tộc ở trong triều đình rất cao, nhưng cũng không thiếu bóng dáng của các trung tiểu quý tộc.

Kinh doanh mấy đời, tiểu quý tộc nghịch tập trở thành đại quý tộc cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

Xác thực mà nói thì cũng không thể xem như nghịch tập. Tập đoàn quý tộc đều là đời đời thông gia, quan hệ nội bộ rắc rối phức tạp, nếu như chỉ bàn về huyết mạch thì khả năng cao là còn có thể móc nối với nhau.

.....

Hudson mở cửa kho vũ khí, lấy những cây binh khí bị phủ đầy bụi ra. Tâm tình đang tốt của hắn lập tức không còn.

Kế hoạch ban đầu chính là đi “giả chiến”, nhưng mà khi nhìn cái đống đồng nát sắt vụn ở trước mặt, Hudson cảm thấy cho dù mình không giả chiến thì lên trên chiến trường cũng chẳng lật nổi sóng gió gì.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nam tước Redman ở bên cạnh cũng có chút lúng túng. Mặc dù biết là trong kho vũ khí của nhà mình không có đồ tốt, nhưng nát vụn đến nước này thì ông ta vẫn cảm thấy có chút ngoài ý định.

“Gia tộc không giàu có, không có tiền đặt mua quá nhiều binh khí áo giáp. Trong kho vũ khí có bảy mươi hai bộ áo giáp, ba mươi sáu cây chiến phủ, bốn mươi tám cây rìu chiến đấu, chín mươi bảy thanh loan đao, một trăm tám mươi bảy cây trường mâu......”

“Đây là toàn bộ tích lũy của gia tộc, mặc dù hơi cũ, nhưng cũng có thể giết người. Con cứ dùng trước đi, nếu như có thu hoạch trên chiến trường thì lại đổi cái khác cũng không muộn.” Nam tước Redman hơi lúng túng nói.

Ông ta vốn còn định lưu lại một số binh khí áo giáp, miễn cho mất hết toàn bộ. Nhưng hiện giờ xem ra là do ông ta đã quá lo lắng rồi, mặc dù cái chồng đồng nát sắt vụn ở trước mặt phong tồn rất tốt, nhưng lại khó chống lại thời gian.

Nhất là áo giáp, rất nhiều mảnh giáp đều đã rơi xuống mặt đất. Cho dù là có điều kiện lại khâu thêm một lần thì cũng không thể che giấu vết rỉ sắt nồng nặc kia.

Hudson tiện tay nhặt lên một mảnh, dùng sức bóp một chút, quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, mảnh giáp này trực tiếp biến thành bột phấn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nam tước Redman quả quyết lựa chọn rời đi. Thật sự là quá mất mặt, ông ta cũng chẳng còn mặt mũi để lưu lại.

Đương nhiên, chuyện này cũng thể hoàn toàn trách Redman. Trong mấy thập niên gần đây đều không phát sinh đại chiến gì, các cuộc xung đột ở quy mô nhỏ thì mang theo đội hộ vệ là đủ rồi.

Xem những binh khí áo giáp thượng hạng mà đội hộ vệ đang mang đã đủ để chứng minh Redman là một vị gia chủ thượng võ.

Về phần kho vũ khí, cũng không có biện pháp nào. Vũ khí cũng có hạn sử dụng, như thời gian dài không dùng, biện pháp tốt nhất chính là phong tồn.

Mà muốn phong tồn binh khí áo giáp cũng không phải chuyện dễ, cần mời Ma pháp sư ra tay, không đến lúc lấy thì căn bản không thể khai phong.

Bình Luận (0)
Comment