Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 14 - Chương 14 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (1)

Chương 14 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (1)
Chương 14 - Chuẩn Bị Cuối Cùng (1)

Người dịch: Whistle

“Mẫu thân, ngài quá đề cao Hudson rồi. Đừng nghe phụ thân khoác lác hắn lợi hại như thế nào, trước khi một đứa con trai rời đi, phụ thân đều sẽ động viên một hồi, chuyện này không thể coi là thật.”

“Hudson có năng lực gì, chẳng lẽ ngài còn không biết sao?”

“Cho dù hắn ta thật sự có mấy phần bản sự, nhưng lại không hề có bất cứ kinh nghiệm lãnh binh tác chiến nào, lên trên chiến trường mà có thể ổn định trận cước, không chiến trước bại thì đã xem như tốt rồi.”

“Còn lập chiến công, đơn giản là người si nói mộng. Những quý tộc khác cũng không phải kẻ ngốc, có chỗ tốt thì bọn họ chắc chắn sẽ lao tới cướp như ong vỡ tổ. Phụ thân không ở đó, Hudson chắc chắn sẽ không cướp lại người khác. Đến lúc đó, chỗ tốt không vớt được, làm không tốt còn có thể bị biến thành pháo hôi.”

Lesul phân tích nói, phảng phất như lúc này trên người ta có thêm một lực lượng thần bí gia trì, làm cho suy nghĩ của gã ta trở nên vô cùng rõ ràng.

Trong sân huấn luyện, năm trăm binh lính được chiêu mộ tạm thời đang chay vòng quanh doanh trại. Bên cạnh còn có 10 vị thiếu niên làm giáo quan, tay cầm roi da.

Chạy quá nhanh thì sẽ bị quất một roi, chạy quá chậm cũng bị quất một roi, đội ngũ không chỉnh tề lại một roi, làm cho đám binh sĩ tam thời này triệt để không còn tính khí.

Nhìn ra được, giáo dục nô lệ hóa trong lãnh địa vẫn rất thành công, những chuyện đau đầu trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện.

Sau khi Hudson âm thầm khinh bỉ kế hoạch giáo dục nô lệ hoá lỗi thời này liền yên tâm thoải mái mà hưởng thụ thành quả.

Thời gian ngắn như vậy đương nhiên là sẽ không kịp huấn luyện quân sự, hiện giờ hắn chỉ có thể dạy cho bọn hắn cách phục tùng.

Cho dù là giả bộ tới tham chiến thì cũng nên có bộ dạng của tham chiến. Sức chiến đấu không quan trọng, cái quan trọng là nhìn vào phải có sức chiến đấu.

Đừng thấy lúc trước ở trước phụ thân hắn chửi cho Bá tước Pierce không đáng một đồng một đồng mà hiểu lầm, khi chân chính đối mặt, Hudson vẫn không dám phớt lờ.

Bất kể có nói thế nào thì người ta cũng là đại nhân vật, muốn giết một con gà như hắn là chuyện chẳng hề tốn sức.

......

“Hudson, ngày mai sẽ lên đường, bây giờ huấn luyện có còn kịp không?” Nam tước Redman lo lắng nói.

Dù rằng ông ta cảm thấy con trai của mình có thiên phú luyện binh, nhưng thời gian quá ngắn.

Vì cam đoan số binh sĩ này có thể lên đường đúng thời hạn, Hudson không dám thao luyện quá ác.

Xét về cường độ huấn luyện thì thậm chí còn không bằng cuộc huấn luyện trong học viện quân sự. Không phải hắn nhân từ nương tay, chủ yếu là vì thể năng của đám binh sĩ này không theo kịp.

Trong thời đại mà sức sản xuất chậm hơn kế hoạch này, phần ăn bánh mì đen có thể ăn no chừng bảy tám phần đã là một vị lãnh chúa có lương tâm rồi.

Nhét đầy cái bao tử đều đã khó như vậy, nên càng không thể trông cậy vào chuyện đủ dinh dưỡng.

Dinh dưỡng không đầy đủ, lại phải làm việc nặng nhọc. Trải quả rất nhiều năm tháng, cơ thể đương nhiên là sẽ không tốt được đến đâu.

Đây cũng chính là nguyên nhân khi Nam Tước phủ thông báo nhận người thì tất cả mọi người đều lũ lượt kéo tới. Bọn họ không quan tâm công việc là gì, chỉ cần có thể đi theo chủ nhân thì nhất sẽ có thể nhét đầy cái bao tử.

Cũng giống như hiện giờ, mặc dù bị quằn cho chết đi sống lại, nhưng chẳng có người nào muốn lùi bước.

Đúng là trên chiến trường rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cao thì hồi báo mới nhiều. Chuyện một bước lên trời sẽ không liên quan đến bọn hắn, nhưng chỉ cần lập được chiến công thì sẽ có cơ hội gia nhập đội hộ vệ đội.

Đại đa số vệ binh của Nam tước phủ đều được sinh ra như vậy.

Bước ra một bước này, không chỉ có thể giải quyết vấn đề bụng đói, mà còn thu được tư cách tu luyện đấu khí.

Một khi trở thành Chiến sĩ, đãi ngộ sẽ rất khác biệt. Không chỉ bao luôn ăn ở, còn có nhận được tiền lương.

“Yên tâm đi, phụ thân. Chúng ta cũng không hi vọng có thể huấn luyện được một đội tinh binh trong thời gian ngắn, chỉ cần vẻ ngoài nhìn qua có sức chiến đấu là được.”

“Cường độ chiêu mộ lớn như vậy, cho dù là khấu trừ cả những khu vực bị phản quân tại họa hại thì tỉnh Đông Nam cũng có thể điều động được hơn vạn quân.”

“Nhiều binh sĩ như vậy, lại còn thuộc những gia tộc khác nhau, muốn chỉ huy được bọn chúng cũng không phải chuyện đơn giản. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người pha trộn, một khi đánh nhau thì làm gì còn phân rõ ai là ai nữa!” Hudson bình tĩnh nói.

Hắn không hề che giấu sự khinh bỉ của mình với lệnh chiêu mộ của Bá tước Pierce.

Lấy nhà mình làm thí dụ, chỉ cần đội hộ vệ xung phong một cái liền có thể đánh tan được năm trăm tên binh lính trước mặt này.

Chiêu mộ số quân khổng lồ như vậy chỉ trong một lần, ngoại trừ nghe có khí thế ra thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.

Một khi thật sự đánh nhau thì sẽ phát hiện ra, vô luận là hậu cần, vẫn là chỉ huy, hoặc là sức chiến đấu, cái gì cũng đều vô cùng thê thảm.

Như vậy thì chẳng thà điều một chút tinh nhuệ của quý tộc tới. Không chỉ có thể dễ dàng chỉ huy, còn có thể đảm bảo hậu cần, ngay cả sức chiến đấu cũng càng mạnh.

Hudson không cho rằng chỉ có gia tộc mình là sẽ lá mặt lá trái. Sợ là những quý tộc cảm thấy có chút không đúng kia đều sẽ lựa chọn ẩn giấu thực lực.

“Ừm!”

“Nếu như là vậy thì không còn gì tốt hơn. chẳng qua dù sao con cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, đến trên chiến trường nhớ chú ý cẩn thận, đừng có khoe khoang.”

“Đây là thư mà ta viết cho mấy người bạn cũ, nếu như ở trên chiến trường gặp được thì con liền giao cho bọn hắn. Nể tình ta,chắc là bọn hắn sẽ chăm sóc cho con một chút.”

“Bất quá cũng đừng quá trông cậy vào chuyện này, nếu như thật sự xảy ra nguy hiểm, hay là liên lụy đến lợi ích lớn thì những người này đều sẽ không dựa vào được.”

“Nếu như chiến cục bất lợi, dưới tình không làm tổn hại đến danh dự của gia tộc, con có thể lấy bảo mệnh làm đầu. Nhớ kỹ: còn sống thì mới có hy vọng.” Nam tước Redman thành khẩn nói.

Bình Luận (0)
Comment