Người dịch: Whistle
Nhìn thấy tên xui xẻo kia đang nằm trong vũng máu, những người có mặt hiện trường đều sợ ngây người. Nhất là hai phe giao chiến, lập tức bị cảnh tượng này khiến cho không biết phải làm sao.
Tên thanh niên quý tộc xuất thủ cũng mặt xám như tro, tay cầm búa sắt, thần sắc kinh hoàng không biết phải làm thế nào cho phải. Đánh nhau ẩu đả là chuyện nhỏ, nhưng đánh chết một vị quý tộc thì chính là đã gây ra đại họa chọc thủng trời.
Thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào tên quý tộc xui xẻo nằm trong vũng máu, trong đầu Hudson lập tức xuất hiện suy nghĩ bỏ lại sạp hàng để chạy trốn.
Dù sao chuyện này cũng không phải do hắn gây ra, người cũng không phải là do hắn phang. Chỉ là một cây bứa sắt là thứ cần được thoát ly khỏi hiện trường, chỉ cần không thừa nhận là sẽ không liên quan gì đến hắn.
“Đều thất thần làm gì, còn không mau mau đi mời Mục sư tới đi!” Hudson lập tức khiển trách đám người này.
Lý trí nói cho hắn biết không thể bỏ chạy, nếu như lúc này mà chuồn đi, cho dù hắn không phải hung thủ thì cũng là hung thủ.
Trong thế giới của quý tộc không cần chứng cứ, chỉ chú trọng danh tiếng. Có một danh tiếng tốt, dù có ở nơi nào thì cũng sẽ được hoan nghênh.
Rất nhiều người ở đây đều đã thấy được, chạy trốn thì sẽ bị những người ở đây chụp cái bô lên người!
Người có chết hay chưa còn chưa biết mà đã vội vã chạy trốn, chẳng phải là nói cho người khác biết rằng hắn có liên quan đến chuyện này sao.
Nếu vậy thì thà rằng ở lại ứng phó chuyện này. Là chủ nhân của cây búa sắt đó, bị liên lụy vào thì đúng là sẽ có một chút phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Mời mục sư chỉ là đang nhắc nhở đám người này. Bất quá đây đúng là một câu nói nhảm, giờ này các Mục sư lão gia cũng sẽ không ở đây, chiến loạn chỉ vừa mới lắng xuống, mới bắt đầu xây dựng lại lãnh địa, chạy tới đây để cạp đất mà ăn hay gì.
Dựa theo lệ cũ, chỉ có những lãnh địa có cơ sở kinh tế nhất định, hơn nữa còn phải trùng tu xong giáo đường thì mới có Mục sư thường trú.
Cấp bậc cụ thể của mục sư là gì thì phải xem thủ đoạn của các lãnh chúa lão gia. Bình thường mà nói, lãnh địa càng giàu thì sẽ càng được các Mục sư hoan nghênh.
Bởi vì chiến tranh nên trong phạm vi hơn 10 dặm ở xung quanh thành Dadir đều không hề có dấu vết của một vị Mục sư nào, chờ khi mới được Mục sư tới đây thì chắc là thi thể đã lạnh thấu rồi.
Cấp cứu, suy nghĩ này vừa lóe lên thì lập tức bị hắn bỏ qua. Một vài loại vết thương có thể băng bó liền đơn giản, nhưng đầu bị đánh bể giống như tên này thì thật là khó làm.
Nếu như cứu được thì tất cả mọi người đều vui vẻ, còn có thể thu được rất nhiều ân tình; Nhưng nếu như trong quá trình cứu chữa mà người này chết thẳng cẳng thì toang.
Ân tình không có, không chừng còn có thể bị người ta hoài nghi là mình đang có ý định mưu sát, nhân tính là thứ khó dò nhất.
Là một người chỉ biết võ mồm, Hudson quả quyết lựa chọn dùng miệng cứu người.
“Cái tên cầm cây búa lớn kia, còn không mau bỏ vũ khí xuống để cứu chữa thương binh. Lỡ đâu tên tiểu tử đang nằm trên mặt đất mà chết thì ngươi liền xong đời.”
Ai gây họa thì kẻ đó chịu trách nhiệm. Căn cứ vào nguyên tắc không hố người khác, Hudson quyết định giao lại nhiệm vụ cứu chữa người bị thương cho kẻ đang gây ra chuyện này.
“Hả, ta à?”
“Nhưng mà ta không biết cứu người nha!”
Trong lúc nói chuyện, tên thanh niên quý tộc đang bị đám người vây ở chính giữa đã sắp sửa bật khóc rồi.
Cũng may là thủ hạ của tên này cũng rất được việc, vào thời khắc mấu chốt liền có một binh sĩ trung niên mặc quần áo cũ nát bước ra.
Tên thanh niên quý tộc cũng không phải là quá ngu, từ trong nỗi sợ hãi phản ứng lại liền lập tức xé áo của mình ra làm băng gạc để băng bó vết thương.
Cố ý giết người và sơ ý giết người là hai khái niệm. Cái trước có khả năng cao là phải đền mạng, cái sau thì cần bồi thường cho đối phương một chút thiệt hại, sau đó liền sẽ được cử đến phương bắc trấn thủ biên cương.
Mặc dù cuộc sống sung quân nơi biên cương rất cực khổ, rất nguy hiểm, nhưng so với việc trực tiếp gặp mặt Thần Hi chi chủ thì đi phương bắc vẫn thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần không gặp cảnh thú nhân xâm lấn với quy mô lớn thì tỉ lệ chết trận hàng năm của những quý tộc trấn thủ biên cương đều sẽ không vượt qua 5%. Trong số 5% tử vong này, có hơn một nửa người đều chết trong quá trình đi bắt nô lệ.
“Nam tước Sith tới rồi!”
Không biết là ai hô to một tiếng, đám người liền ăn ý nhường ra một con đường.
Người có trách nhiệm +1, Hudson càng thêm an tâm. Có thêm một kẻ xui xẻo thì mình cũng không tính là quá cô đơn.
“Các ngươi có thể nói cho ta biết là nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Nam tước Sith sứt đầu mẻ trán bất đắc dĩ hỏi.
Gã ta đã giải quyết không ít cảnh tượng tương tự, nhưng tình huống lần này lại nghiêm trọng hơn nhiều.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng biết từ lúc nào mà toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn hết lên người Hudson. Sự mong đợi trong những ánh mắt này rõ ràng là đây thúc giúc hắn mau nói đi.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, một cuộc xung đột giữa quý tộc phương bắc và quý tộc bản địa, Nam tước Sith có thể đại diện cho quý tộc phương bắc cương, quý tộc bản địa đương nhiên cũng phải có người có thân phận địa vị tương xứng ra mặt.
Vô cùng bất hạnh, trong số quý tộc bản địa có mặt ở hiện trường, Hudson là người nổi tiếng cao nhất.
Mặc dù hắn thuộc về phe trung lập, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người đẩy hắn đứng ra nói chuyện. Dù sao những chuyện như thế này thường phải cãi cọ không ngừng, nếu như đại biểu quá yếu thế thì sẽ phải chịu thua thiệt.
“Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Một đám người ước đấu ở đây, đang đánh hăng say thì không cẩn thận tạo thành cục diện như bây giờ.” Hudson tránh nặng tìm nhẹ nói.