Đại biểu của Vương quốc Hessen vừa mở miệng thì đại biểu của Vương quốc Dante và Vương quốc Nam Ngạn cũng vội vàng hùa theo. Bây giờ chính là lúc kiểm tra tính nhất quán của đồng minh, ân tình này nhất định phải bán.
Ở trước mặt chiến lược quốc gia, chuyện có liên quan đến vấn đề lợi ích cũng chẳng tính là gì.
Các đại biểu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếc là cuối cùng cũng không có đáp án. Sau khi do dự một lúc mà cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dù sao bây giờ chỉ là truyền tin về nước, mà không phải yêu cầu bọn họ đưa ra quyết định, sau đó nên xử lý như thế nào là chuyện của trong nước.
Bụi bặm lắng xuống, George âm thầm thở dài một hơi. Lần này y đã hy sinh rất lớn, nếu như không thuyết phục được đại biểu của các quốc gia thì thật sự không biết nên kết thúc như thế nào.
Còn về vấn đề sau đó, chỉ cần tin tin này được truyền về thì chắc chắn sẽ có quốc gia ủng hộ họ.
Phản đối cũng vô dụng, Công quốc Mosey đã bật chế độ "nát" rồi, hiện giờ họ chính là lưu manh.
Nếu như có người muốn cưỡng ép đòi nợ thì George liền dám dùng lãnh thổ ở khu vực biên giới để gán nợ. Đến lúc đó, sẽ không còn là vấn đề Công quốc Mosey vi phạm hiệp ước nữa, mà là đám chủ nợ có dám nhận hay không thôi.
"Quý tộc có trách nhiệm bảo vệ đất đai", cho dù là thuộc địa xuyên quốc gia thì cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Cho dù là lãnh địa của riêng mình, không thuộc về bất cứ một quốc gia nào, sau khi đánh mất, dù không bị truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng sẽ làm tổn hại đến danh dự của gia tộc.
Không ai muốn bỏ một đống tiền và mạo hiểm đánh mất danh dự của gia tộc để chạy đi thủ biên cương dùm cho người khác. . . .
Rừng rậm Tinh Linh, ba Nữ vương Tinh Linh nhìn bức mật thư mà Delise gửi về, biểu cảm đều là dở khóc dở cười. .
Thấy Công quốc Mosey mở rộng quá nhanh, bọn họ lo lắng người bạn hàng xóm này sẽ trở thành mối đe dọa, còn chuẩn bị hàng loạt biện pháp chèn ép.
Kết quả, hiệp một còn chưa bắt đầu thì đối thủ đã tự phế bỏ bản thân rồi.
Đúng vậy, từ nội dung trong bức thứ mà Delise gửi về, Công quốc Mosey hiện giờ đúng là đã bị phế rồi.
Các vùng lãnh thổ mới chiếm được liên tục xảy ra phản loạn, không chỉ không thể tăng cường quốc lực của Công quốc Mosey, mà ngược lại còn đang liên tục khiến Công quốc phải đổ máu.
Ban đầu họ còn định nhân cơ hội này để bắt chẹt Công quốc Mosey một mớ tiền, kìm hãm tốc độ phát triển của Người Mosey, nào ngờ cuộc đàm phán còn chưa kết thúc, đối phương đã phá sản trước rồi.
Tình huống hiện tại là, Người Mosey đồng ý gánh chịu trách nhiệm, chính phủ Mosey cũng có thể chấp nhận việc bồi thường, nhưng vấn đề duy nhất là trong túi không có tiền.
Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy là vì muốn giết gà dọa khỉ, nào ngờ còn chưa kịp động thủ thì con gà này đã tự chết rồi.
"Nhị muội, tam muội, hai người tự xem đi!"
"Chính phủ Công quốc Mosey vừa mới đưa ra quyết định, ngoài lực lượng trấn áp phản loạn ra, chỉ giữ lại hai vạn quân thường trực ở vương đô."
"Xem ra bây giờ bọn hắn thật sự không có tiền, ngay cả quân đội cũng không muốn nuôi nữa."
Nữ vương Tinh Linh rừng rậm nói.
Là một quốc gia biên giới của nhân tộc, quân đội luôn là lực lượng quan trọng nhất, những thứ khác thì có thể diễn kịch, nhưng số lượng quân thường trực lại tuyệt đối không thể giả được.
"Đại tỷ, Nhân tộc rất âm hiểm xảo trá, bọn hắn sẽ không đang chơi trò văn tự với chúng ta đó chứ?"
"Miệng thì nói là cắt giảm quân đội, nhưng lại lén lút mở rộng quân đội, chuyện này bọn chúng vẫn có thể làm được!"
Nữ vương Tinh Linh thảo nguyên tỏ vẻ khinh thường nói.
Theo như kinh nghiệm giao thiệp giữa Tộc Tinh Linh và nhân tộc, tất cả các lời hứa hẹn và hiệp ước đều chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định.
Năm nay chơi trò cắt giảm quân số, qua vài năm nữa quyền lực thay đổi lại chơi trò gia tăng quân đội, đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Bởi vì vấn đề tuổi thọ của hai tộc, ở trong mắt Tinh Linh, tất cả nhân loại đều không đáng tin.
Cho dù trước đó đã cam kết như thế nào, ký kết hiệp ước quy định chi tiết bao nhiêu, cuối cùng đều có thể lách qua ràng buộc.
"Lời hứa bằng miệng thì đương nhiên là không được, nhưng chúng ta có thể dùng hiệp ước để làm rõ chuyện này."
"Quốc vương George của Công quốc Mosey vẫn còn rất trẻ, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện thay đổi quyền lực, một phần hiệp ước có lẽ đã đủ để ràng buộc bọn y mấy chục năm rồi."
"Chỉ cần chúng ta để ý đến bọn hắn nhiều một chút là được."
"Có sự ràng buộc của hiệp ước, nếu bọn hắn dám vượt quá, chúng ta cũng có cơ sở để động thủ với bọn hắn, Liên minh Nhân tộc cũng không nói được gì."
"Giống như chuyện lần này, nếu như không có quy định của hiệp ước trước đó, Người Mosey chắc chắn sẽ không thành thật giống như bây giờ!"
Nữ vương Tinh Linh rừng rậm cười lạnh nói.
Tin tưởng là không hề tồn tại. Nếu như dám tin tưởng nhân tộc thì Tộc Tinh Linh đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.
Trong quá khứ, đã có quá nhiều chủng tộc phải chịu thiệt thòi trong chuyện này rồi.
Người may mắn thì còn có thể kéo dài hơi tàn, kẻ bất hạnh thì đã biến mất khỏi đại lục Aslante.
Thực ra, ngươi lừa ta gạt tại trong các cuộc đấu tranh chủng tộc đã là chuyện nhìn mãi thành quen.
Tất cả mọi người đều căm ghét nhân tộc, nguyên nhân là vì nhân loại đang là đại lục bá chủ, là chủng tộc gây thù chuốc oán nhiều nhất.
"Đại tỷ, tốc độ mở rộng lực lượng của nhân tộc quá nhanh, chiến lược của chúng ta chỉ có thể giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt."
"Đặc biệt là thế cục ở Nam đại lục, trước mắt đã hoàn toàn mất kiểm soát."