"Bá tước Powell, việc này nói ra rất dài dòng. Nếu mà truy xét nguồn gốc thì cuộc khủng hoảng tài chính của Công quốc bắt đầu từ cuộc xâm lược của thú nhân từ 7 năm trước. Trong cuộc đại chiến đó, chúng tôi đang phải thiếu một khoản nợ khổng lồ."
"Nếu như chỉ có như vậy thì tài chính của Công quốc vẫn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng đáng tiếc, chiến tranh vừa kết thúc chưa được mấy năm thì chiến tranh đại lục lại nổ ra."
"Từ đó về sau, tài chính của công quốc liền bước lên con đường không có lối thoát. Chúng tôi đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng cầm cự được tới hiện giờ."
"Cuộc khủng hoảng ngoại giao lần này chỉ là chất xúc tác cho sự phá sản của tài chính. Ngay cả khi không có rắc rối với Tộc Tinh Linh thì chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự được thêm một hai tháng nữa."
"Không giấu gì mọi người, vì cắt giảm chi tiêu, công quốc đã bị buộc phải cắt giảm quân đội. Ngay cả lương của các quan chức chính phủ trong tháng này cũng không thể trả được!"
George giang tay ra tỏ vẻ bất lực nói.
"Nát" là phải bày ra bên ngoài cho mọi người xem. Nếu không lừa được các quốc gia Nhân tộc thì làm sao có thể lừa được Tộc Tinh Linh chứ?
Mặc dù trong quá trình đàm phán vừa rồi có thể tạm thời lừa được đoàn đại biểu Tinh Linh, nhưng sau này người ta chắc chắn sẽ tăng cường thu thập tình báo.
Nếu không ra ngoan chiêu, căn bản không thể nào lấy được lòng tin của Tinh Linh. Nếu vậy thì màn kịch trước mắt coi như vô dụng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi nghe lời giải thích của George, đám người liền trầm mặc.
Công quốc Mosey đã trả giá bao nhiêu trong chiến tranh, trong lòng của đại biểu các nước đều đã hình dung được phần nào, tài chính bị phá sản là chuyện đương nhiên.
"Bệ hạ, quý quốc định làm thế nào để giải quyết món nợ khổng lồ mà mình đang thiếu?"
Bá tước Powell kiên trì hỏi.
Trong lòng ông ta cũng có chút đồng tình với cảnh ngộ của Người Mosey. Nếu như được lựa chọn, ông ta cũng không muốn đòi nợ vào thời điểm này, tiếc rằng ông ta không muốn đắc tội với các quyền quý trong nước!
"Bá tước Powell, công quốc chắc chắn sẽ không quỵt nợ. Nhưng mọi người cũng đã biết tình hình hiện tại của chính phủ công quốc rồi."
"Vào ba năm trước, chúng tôi đã dựa vào mượn mới trả cũ để cố gắng bù đắp những khoản nợ trước đó, bây giờ thật sự không còn khả năng thanh toán nữa."
"Cho dù chúng tôi muốn tiếp tục thực hiện nghĩa vụ thì cũng không có đủ tiền để trả, cho nên chỉ có thể lựa chọn kéo dài thời hạn trả nợ."
"Nếu như có thể nói, chúng tôi hi vọng các chủ nợ có thể cân nhắc giảm miễn một phần tiền lãi, để công quốc có khả năng trả nợ!"
George nói với giọng điệu khẩn thiết.
Đều đã đến nước này rồi, dứt khoát khóc than tới cùng thôi. Vì không dám bán truyền thừa nữa, nên Công quốc Mosey hiện giờ đang trong tình trạng miệng ăn núi lở, nên có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Một vị Quốc vương mà phải hạ thấp mình đến vậy, tất cả mọi người đều không đành lòng từ chối. Nhưng vì có liên quan đến lợi ích của các quyền quý trong nước của mỗi người, nên đây không phải là chuyện mà họ có thể làm chủ được.
"Ta thấy việc này có tính khả thi, tình trạng tài chính hiện giờ của Công quốc Mosey đã mất khả năng thanh toán, nợ nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một con số."
"Thay vì để cho toàn bộ món nợ này biến thành nợ chết, hay là mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, đưa ra một phương án giải quyết vấn đề."
Hudson thuận thế đề xuất "cơ cấu lại nợ" .
Hết thảy đều bắt nguồn từ lợi ích, George đã đồng ý chia hoa hồng cho hắn. Mỗi khi nợ của Công quốc Mosey giảm xuống mười kim tệ thì Hudson lão gia sẽ nhận được một kim tệ.
Tỷ lệ hoa hồng không cao, nhưng khoản nợ lại rất lớn. Nếu cuộc đàm phán này thành công, Công quốc Mosey ít nhất có thể giảm bớt hơn 10 triệu kim tệ tiền lãi.
Vì tiền, Hudson đã dựa vào kinh nghiệm quỵt nợ của những cường quốc ở kiếp trước để giúp Công quốc Mosey vẽ ra một kế hoạch cơ cấu lại nợ.
Dù sao thì trước mặt mọi người hiện giờ cũng chỉ có hai con đường: Hoặc là từ bỏ tiền lãi, lấy lại vốn theo từng đợt; hoặc là tiếp tục giằng co, một đồng tiền cũng không thể lấy được.
Đại diện của các quốc gia có mặt ở đây cũng không đưa ra được ý kiến, có người muốn mở miệng phản đối, nhưng lại không có phương án giải quyết tốt hơn.
Mặc dù George luôn mồm tuyên bố là sẽ không quỵt nợ, nhưng đây chỉ là lời hứa mà không có năng lực thanh toán, ngoài thái độ đúng mực ra, về bản chất thì chẳng khác nào đang quỵt nợ.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, George nhìn về phía đại biểu của ba quốc gia Trung địa lục. Vương quốc Alpha đã tỏ thái độ ủng hộ rồi, làm đồng minh tiềm năng, bọn họ cũng nên thể hiện một chút!
Không còn nghi ngờ gì trước, lời tuyên bố chỉ đại diện cho bản thân trước đó của Hudson đã bị mọi người bỏ qua.
Khi thân phận địa vị đến một mức độ nhất định, lập trường của bản thân cũng có thể biến thành lập trường của quốc gia.
Những đại biểu của quốc gia khác còn phải cân nhắc đến lợi ích của các quyền quý trong nước, nhưng Hudson không cần. Vương quốc Alpha cũng là một nước nghèo, căn bản không có dư tiền để cho Công quốc Mosey mượn.
Hudson bày tỏ lập trường chẳng khác nào đứng nói chuyện không đau eo. Nếu như Vương quốc Alpha cũng đang nắm giữ nợ của Công quốc Mosey giống như các quốc gia khác thì hắn tuyệt đối không bày tỏ lập trường một cách thống khoái như vậy.
"Lời đề nghị của Nguyên soái Hudson rất hay, ta thấy mọi người nên đưa tin trở về trước, chờ đợi ủy quyền từ trong nước đã!"
"Trong tình huống hiện giờ, ngoài việc mọi người ngồi lại với nhau để thương lượng về vấn đề nợ nần ra thì đã không có sự lựa chọn nào tốt hơn."