"Tình hình hiện tại của ba quốc gia Trung đại lục cũng không được tốt lắm. Muốn họ bỏ ra một khoản tiền và lương thực lớn như vậy, sợ là không thể nào."
"Danh sách vật tư do Nguyên soái Hudson soạn thảo, ngài cũng xem qua rồi. Lỗ hổng vật tư chiến lược hiện giờ của vương quốc không phải chỉ có một chút!"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland mở miệng nhắc nhở.
Thực ra, lần đầu tiên mà khi nhìn thấy danh sách vật tư mà Hudson đưa ra, tất cả mọi người đều cho rằng hắn viết sai số.
Thường xuyên giao chiến với thú nhân, mọi người cũng đã từng chứng kiến những cảnh tượng hoành tráng, nhưng nhúc nhích một cái liền hơn trăm vạn tấn vật tư chiến lược dự trữ vẫn làm cho mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Trong thời đại nông nghiệp, để huy động được nhiều vật tư chiến lược như vậy là một thách thức lớn đối với bất kỳ quốc gia nào.
Nhưng sau khi nghe Hudson phân tích xong, mọi người đột nhiên nhận ra thực sự cần phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
Hết cách rồi, một khi đại quân xâm nhập thảo nguyên tác chiến, đại đa số vật tư đều bị tiêu hao trên đường đi.
Nếu như quân đội vương quốc đều là tinh nhuệ siêu phàm thì tình hình còn tốt một chút, có thể dùng cách giảm bớt binh lực để giảm thiểu lượng lương thực tiêu hao.
Tiếc là Vương quốc Alpha không thể nuôi được nhiều quân thường trực như vậy, chỉ có thể sử dụng nông nô binh giá rẻ.
"Tể tướng, có thể thành công hay không thì phải thử mới biết được!"
"Cộng lại thì đúng là một con số lớn, nhưng nếu tách ra thì chưa chắc là họ sẽ không huy động được."
"Theo thống kê chính thức, mỗi nước trong ba quốc gia Trung đại lục đều có dân số khoảng từ 40 - 50 triệu người."
"Nếu tính theo đầu người, họ mỗi người chỉ cần gánh chịu chưa đến hai mươi pound lúa mì đen, mười pound đậu nành, 0. 03 pound đường, một thước vải, hai mũi tên. . ."
"Huống chi những vật tư này cũng không phải trả ngay lập tức, bọn họ hoàn toàn có thể chia ra nhiều năm để thanh toán."
Lời của Bá tước Francois làm cho mọi người sáng mắt, nếu như tính theo bình quân đầu người của ba nước thì đúng là không nhiều.
Nếu tính thêm số nhân khẩu mà các quý tộc giấu đi nữa, số lượng sẽ còn nhỏ hơn nữa.
Rõ ràng là ba quốc gia Trung đại lục có thể chịu được những gánh nặng này. Ngay cả khi ngân sách tài chính không đủ cũng có thể thu thêm một khoản thuế lâm thời để trả.
Vì nâng cao sức chiến đấu của quân đội, chắc là các quý tộc địa phương cũng có thể hiểu được. Dù sao, bọn họ cũng là những người được lợi.
Việc giúp ba quốc gia Trung đại lục cải cách quân chế không chỉ là cải cách quân thường trực, mà còn bao gồm đội quân tư nhân của các quý tộc và huấn luyện toàn dân dự bị.
Vương quốc cần phái ra hơn một vạn huấn luyện viên quân sự.
Nếu như ba quốc gia giỏi vung cuốc, không chừng còn có thể đào luôn đám người này.
"Nếu như mọi người đều không phản đối, vậy thì cứ đàm phán như vậy với ba quốc gia Trung đại lục đi!"...
Chính trị trước giờ luôn là rút dây động rừng, sự thay đổi của Vương quốc Alpha đã trực tiếp đẩy nhanh quá trình thành lập liên minh năm quốc gia.
Có đôi khi, nói chuyện về tiền bạc thật sự không làm tổn thương tình cảm. Trong chính trị, miễn phí luôn là thứ quý giá nhất.
Trả thù lao cũng đồng nghĩa là mọi người đang giao dịch công bằng. Địa vị trong liên minh chính trị vẫn là ngang nhau.
Vương quốc Alpha sẵn sàng cung cấp giúp đỡ về mặt quân sự miễn phí, nhưng ba nước không dám nhận nha!
Mời thần dễ dàng tiễn thần khó, nếu như không thể thương lượng mọi việc từ trước, những huấn luyện viên quân sự được phái tới có thể sẽ biến thành thẩm thấu quân sự.
Toàn bộ hệ thống quân đội đều mang nhãn hiệu của Vương quốc Alpha, không thể độc lập về mặt quân sự thì làm sao có thể duy trì độc lập về mặt chính trị?
Một khi đã trở thành đàn em thì không phải chỉ cần một chút tiền và lương thực là có thể giải quyết được. Nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, không có nước lớn nào muốn đi ăn nhờ ở đậu.
Vương quốc Alpha rao giá trên trời, ba nước liền trả giá dưới mặt đất. Từ khi bắt đầu thương lượng giá cả, các bên đều biết rằng việc thành lập liên minh năm quốc gia chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là cuộc đàm phán nợ của Công quốc Mosey, mọi người đã sắp trở thành đồng minh rồi, đám chủ nợ của ba quốc gia Trung đại lục cũng không thể cắn hoài không nhả được!
Vì lý do chính trị, họ cũng chỉ có thể bị động lựa chọn đi theo bước chân của Vương quốc Alpha, từ bỏ tất cả lãi suất vay, chấp nhận kế hoạch kéo dài thời hạn trả vốn của Công quốc Mosey.
Một khi lỗ hổng đòi nợ được mở ra từ trong nội bộ liên minh, những vấn đề tiếp theo sẽ dễ làm hơn rồi.
Dựa vào khóc than bán thảm, Người Mosey liên tục phát động các hoạt động quan hệ xã hội với đám chủ nợ. Bao gồm những thủ đoạn không có giới hạn như: thu mua các đại biểu đàm phán, lén lút hứa hẹn lợi ích vv...
Sau khi các thao tác liên tục được thực hiện, những chủ nợ không lớn đã đồng loạt bày tỏ sẵn sàng từ bỏ lãi suất, chỉ cần thu hồi vốn là được.
Con người là mù quáng, ngày càng có nhiều chủ nợ thỏa hiệp khiến cho lập trường của những chủ nợ còn lại cũng không còn vững chắc như vậy.
Đối tượng đàm phán là một chính phủ phá sản, việc thu hồi vốn đã là chuyện rất khó khăn, muốn lấy được tiền lãi thì chỉ là một hy vọng xa vời.
Chính phủ Công quốc Mosey hiện giờ đang đóng vai một tên lưu manh không có tiền. Đòi tiền thì không có, muốn mạng cũng không cho.
Các nước láng giềng xung quanh không phải là dị tộc thì chính là đồng minh, cho dù có công khai vi phạm hợp đồng thì cũng không sợ bị người ta dùng vũ lực để đòi nợ.
Có thể ngồi xuống và nói chuyện với mọi người đã là biểu hiện có trách nhiệm lắm rồi. Nếu bị dồn ép quá mức, họ trực tiếp nằm ngửa thì ai cũng không làm gì được họ.