Nếu như bọn họ dám làm chuyện không có điểm mấu chốt như vậy trong nội bộ nhân tộc thì nhất định sẽ phá hỏng danh tiếng.
Nhưng dùng với thú nhân thì lại không có người cảm thấy đây là thủ đoạn hèn hạ.
"Đại công tước Alfiero, muốn phá hỏng việc mở cửa truyền thừa của thú nhân thì việc đầu tiên là phải được tìm vị trí đã."
"Đại thảo nguyên thú nhân bao la rộng lớn như vậy, mỗi lần truyền thừa chi địa của thú nhân xuất hiện đều không ở nơi cố định."
"Chỉ có một số ít Tế tự thú nhân cấp 8 mới có thể mơ hồ cảm ứng được vị trí đại khái."
"Muốn có được tình báo từ trong miệng của bọn chúng là chuyện gần như không có khả năng."
"Ngay cả khi tìm được vị trí thì thú nhân cũng sẽ phái trọng binh trấn giữ, ngoại nhân rất khó có thể tới gần."
"Ngoài cường giả Thánh Vực và thích khách am hiểu ẩn nấp ra, có rất ít người có thể tiếp cận truyền thừa chi địa."
"Làm một Đế quốc cổ xưa, thú nhân không thiếu các biện pháp đối phó với cường giả Thánh Vực. Nếu như không cẩn thận rơi vào bẫy, ngay cả cường giả Thánh Vực cũng có thể vẫn lạc."
"Chuyện này có rủi ro quá lớn, vương quốc căn bản không thể chịu đựng được."
"Thôi thì lùi lại mà cầu việc khác, nghĩ cách kéo dài thời gian mở cửa truyền thừa chi địa của bọn chúng đi!"
"Trong mấy năm gần đây, tốc độ khôi phục của vương quốc rất nhanh, thực lực quân sự đã vượt qua mọi thời kỳ trước đây, vấn đề hiện giờ là tài chính eo hẹp."
"Hai chuyện chỉ có thể chọn một."
"Vì tăng cường thực lực quân sự, từ chính phủ cho tới quý tộc vương quốc đều đang liều mạng mở rộng thực lực quân sự, tiêu hao rất nhiều vật tư."
"Hiện giờ vương quốc cần nhất chính là thời gian, chỉ cần có thể kéo thêm năm năm nữa, thực lực quân sự của chúng ta sẽ vượt trội hoàn toàn so với thú nhân."
"Nếu như có thể kéo dài được mười năm, chúng ta không chỉ có thể chiếm ưu thế về quân sự mà còn có thể huy động được vật tư hỗ trợ cho đại quân viễn chinh."
Bộ trưởng Tài chính Hầu tước Delgado nhiệt tình chào hàng.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa, tốc độ phát triển của Cận Đông và Bắc Cương đã vượt xa dự đoán trước đó của mọi người.
Đế quốc Thú Nhân nội chiến lại là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Một tăng một giảm, thực lực của hai bên cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Hiện giờ ai mạnh ai yếu, không phải chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được. Nhưng vương quốc còn chưa đủ thực lực cho cuộc đại phản công.
Mười năm chuẩn bị chỉ là ước tính lạc quan.
Muốn tiến hành phản công toàn diện vào đại thảo nguyên sẽ cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực.
Triều Hán chính là ví dụ tốt nhất, vì phản công Hung Nô, Hán Vũ Đế đã trực tiếp kéo một Đế quốc từ thời kỳ đỉnh cao xuống bên bờ vực diệt vong.
Đây còn nhờ có kết quả tích lũy của các đời hoàng đế trước, nếu như một đời quân vương mà muốn làm xong việc, Tùy Dương Đế chính là tấm gương.
Vương quốc Alpha chưa trải qua những chuyện này, nên sẽ lạc quan hơn một chút trong việc phán đoán tình hình tác chiến ở đại thảo nguyên.
Dù sao, trong cuộc chiến tranh đại lục lần trước, Hudson đã giết cho đại thảo nguyên máu chảy thành sông.
Nếu như những tướng lĩnh khác mà có được 1/10 tài năng này thôi thì chuyện hủy diệt Đế quốc Thú Nhân đã nằm trong tầm tay rồi.
Nhìn vào chiến tích của đám tướng lĩnh, có thể thấy là vương quốc đã vượt qua thời kỳ khó khăn, màn thể hiện tổng thể của các nhân tài mới nổi cũng rất không tệ.
"Hầu tước Delgado nói không sai, hiện giờ vương quốc chỉ cần kéo dài thời gian là được, hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm."
"Thực ra, cũng không phải là không có cách để đẩy nhanh quá trình này."
"Một mình chúng ta không thể nào bỏ ra được nhiều tiền và lương thực như vậy, nhiều kéo thêm một vài đồng minh thì tình hình sẽ hoàn toàn khác."
"Về mặt quân sự, vương quốc ta không thể trông cậy vào ba quốc gia Trung đại lục được, nhưng về mặt trên kinh tế thì họ là một trợ lực không tồi."
"Là đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
"Vương quốc đã giúp họ cải cách quân chế, nâng cao sức chiến đấu của quân đội, ba nước bỏ ra một khoản vật tư chiến lược xem như đóng học phí, điều này rất công bằng!"
"Chỉ là tiếc cho Công quốc Mosey, nếu như họ không phá sản, vương quốc ta sẽ còn có thêm một trợ lực nữa!"
Bộ trưởng Tài chính Bá tước Francois không nhịn được cảm thán.
Liên quan tới cuộc đàm phán liên minh năm nước đã được triển khai nhiều vòng rồi mà vẫn chậm chạp không đạt được kết quả, ngoài tranh chấp lợi ích ra, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là ba quốc gia Trung đại lục ôm nhau quá chặt.
Trong liên minh chỉ có năm nước thành viên, trong đó có ba nước đã ôm chặt nhau rồi, điều này khiến cho Vương quốc Alpha không thể làm lão đại được!
Ngay cả khi liên minh được thành lập, cuối cùng cũng sẽ là phe phái cùng tồn tại, song phương chỉ có thể coi như tám lạng nửa cân.
Không có đủ lợi ích, Vương quốc Alpha đương nhiên là không muốn trả giá.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, vì chiến lược cốt lõi của vương quốc có thể được thực hiện, vương quốc nhất định phải đưa ra nhượng bộ về vấn đề liên minh năm nước.
Dù sao, trong những cuộc đàm phán trước đó, hai bên đã sớm thăm dò ranh giới cuối cùng của nhau rồi.
Quốc lực tổng thể của ba quốc gia Trung đại lục không tồi, lại còn chưa bị dồn đến đường cùng, nên căn bản không thể nào hạ thấp thân phận cường quốc để đi theo Vương quốc Alpha lăn lộn được.
Kẻ đứng đằng sau thúc đẩy liên minh năm nước là Vương quốc Frank cũng không muốn thấy liên minh này trở thành một khối bền chắc như sắt thép.
Cho nên chỉ đành lùi lại mà cầu việc khác, nhận được đền bù về mặt vật chất cũng là một lựa chọn không tồi.
"Bá tước, đề nghị của ngài quả thật không tệ, nhưng làm thế nào để thực hiện được đây?"