Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1552 - Chương 1552: Ăn Mừng

Chương 1552: Ăn Mừng Chương 1552: Ăn Mừng

So với chuyện quan trọng có liên quan đến sinh tử tồn vong của vương quốc,"Công cao chấn chủ" chỉ có thể xem như trò trẻ con. Ngay cả khi biết rằng việc ca ngợi công lao sẽ tiếp thêm một bước nâng cao uy tín của Hudson, nhưng Caesar IV cũng chỉ có thể chấp nhận.

Đối với trận ác chiến khó khăn sắp tới, cả vương quốc đều phải đoàn kết.

Nghi thức long trọng hiện giờ vừa là một lễ ăn mừng hoan nghênh công thần, một cách để phô trương sức mạnh của vương quốc với thế giới bên ngoài, đồng thời cũng gắn kết liên minh năm nước với nhau.

Hudson hoàn toàn không thích loại tiệc chiêu đãi mừng công nghiêm trang này. Khắp nơi đều là vương công quý tộc, chẳng thấy vị tiểu thư quý tộc xinh đẹp nào.

Đối với người khác mà nói, nghi thức đón tiếp cao nhất này là một loại vinh dự, nhưng đối với Hudson thì đây chỉ là đang lãng phí thời gian.

Sau mỗi lần chiến tranh đều sẽ diễn ra một lần, trải qua nhiều lần như vậy ai cũng sẽ chán ngấy. Trong cả vương quốc chỉ có Hudson mới có loại "Hạnh phúc" phiền não này.

Nếu như có lựa chọn, Caesar IV hận không thể khiêm tốn giả vờ như không biết gì, nhưng không còn cách nào khác.

Loại đại thắng huy hoàng này, nếu quốc vương không có biểu hiện gì thì một đám Vương công đại thần trong triều và quân đội cũng sẽ không đồng ý.

So với những lần trước, tiệc ăn mừng lần này vẫn có phần đặc biệt hơn.

Ngay khi bữa tiệc bắt đầu, Hudson đã cùng với sáu vị cường giả Thánh Vực tụ tập lại để trao đổi kinh nghiệm tâm đắc, hoàn toàn không quan tâm đến các vị khách mời.

Mỗi vòng tròn khác nhau sẽ có những quy tắc khác nhau. Trong vòng tròn cường giả đỉnh cao của đại lục chỉ xem trọng thực lực, thân phận địa vị là không đáng được nhắc đến.

Bất kỳ ai trong số những người này đều có thể nhận được đãi ngộ của đại quý tộc dù có ở bất kỳ quốc gia nào, điều này hoàn toàn khác với đám quý tộc ở bên ngoài chỉ dựa vào truyền thừa của tổ tông.

Vào vòng tròn của những cường giả, Hudson cũng chỉ có thể nghe những người này trao đổi. Là một tên Ma đạo sư ∕ Đại Địa kỵ sĩ (cấp 7), tạm thời hắn còn chưa đủ năng lực để tham gia thảo luận .

Hudson không mở miệng, nhưng Belersden và Maxim lại tham gia thảo luận. Mỗi cường giả Thánh Vực đều có quan điểm độc đáo riêng về quy tắc, và ma thú cũng không ngoại lệ.

Nhiều cường giả Thánh Vực cùng nhau giao lưu như vậy, nếu như bán vé vào cửa, nơi này chắc chắn sẽ bị lấp đầy, đám cường giả tám cấp ở bên ngoài sẵn sàng chấp nhận táng gia bại sản để xông vào trong này.

Nhưng tiếc là trên đại lục Aslante không phổ biến tư tưởng giáo dục không phân biệt đẳng cấp. Ở đây, bất kỳ kiến thức nào liên quan đến tu luyện đều là vô giá, tuyệt đối không thể tùy tiện giao cho người khác.

Trừ khi là huyết thân dòng chính, người ngoài căn bản không có tư cách học tập.

Làm một học sinh dự thính, Hudson nghe như đang lọt vào mây mù, nhưng vẫn có thu hoạch không nhỏ.

Không phải vì ngộ tính của hắn mạnh cỡ nào, chủ yếu là hắn có thể đặt câu hỏi!

Có lẽ coi trọng thân phận ma pháp dược tề đại sư của hắn, hoặc có lẽ là nể tình đồng đội, trong quá trình trao đổi, mọi người đều rất chiếu cố Hudson, gần như là hỏi gì đáp nấy.

Đối với một người đã tự mình tìm tòi, đi lên từng bước một như Hudson thì những cuộc giao lưu như vậy là vô cùng quan trọng.

Những người tham gia đã hoàn toàn quên mất thời gian yến hội, điều này khiến cho những khách mời tham dự yến tiệc ở bên ngoài phải chịu khổ.

Không phải tất cả khách mời đều là cường giả, có thể ở lại lâu trong bữa tiệc. Nhưng đối với loại yến tiệc mừng công đặc biệt này, nhân vật chính không ra ngoài, mọi người cũng không thể tan cuộc.

"Bệ hạ, đã qua một ngày một đêm rồi, hay là để cho những khách mời uống say về nghỉ ngơi trước đi?"

Tể tướng Đại công tước Newfoundland uyển chuyển đề nghị.

Trong hoàn cảnh trang trọng như vậy, say rượu là điều không thể. Nhưng nếu muốn rút lui sớm thì nhất định phải tìm một lý do thích hợp.

Có lẽ đám cường giả Thánh Vực bên trong sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vương quốc lại không thể không tuân thủ những vấn đề về lễ nghi.

"Cứ làm thế đi!"

Caesar IV nói với vẻ mệt mỏi.

Nếu biết trước là đám cường giả Thánh Vực này có nhiều chuyện để nói như vậy thì y đã sắp xếp riêng cho bọn họ một cuộc giao lưu hội rồi, mà không phải kéo đến tiệc mừng công.

Hối hận cũng vô dụng, bên trong đang thảo luận hăng say, lúc này chạy vào làm phiền thì chính là đang gây thù chuốc oán.

"Chờ một chút, sắp xếp người trong vương cung dựng một phòng nghỉ đơn giản, sắp xếp mọi người luân phiên đến đó để giải rượu."

Caesar IV lập tức bổ sung.

Kèo mà bản thân mình tổ chức, dù là rưng rưng nước mắt cũng phải tiếp tục.

Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào đám cường giả Thánh Vực này đừng có giao lưu đến mười ngày nửa tháng, nếu không thì vở kịch này không dễ diễn.

Sự thật chứng minh là Caesar IV cả nghĩ quá rồi. Cường giả Thánh Vực có thể không ăn không uống trong mười ngày nửa tháng, nhưng một kẻ nhục thể phàm thai như Hudson thì lại không chịu nổi.

Nửa đêm ngày thứ hai, đám người bước ra khỏi thiên điện với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục tham gia tiệc ăn mừng, dường như không hề cảm nhận được thời gian trôi qua. . . .

Ngày kế tiếp, Hudson ngủ một giấc đến giữa trưa. Vừa mở mắt ra thì đã được mời đến trong vương cung nghị sự.

Không có gì ngoài ý muốn, chủ đề chỉ có hai: "Thần khí" và "Giáo Đình" .

Sau khi lắng nghe các quý tộc phát biểu, cuối cùng Hudson cũng hiểu lý do tại sao Caesar IV lại chịu khó thức trắng đêm cũng phải kiên trì đợi đám cường giả Thánh Vực từ bên trong bước ra.

Lễ hạ tại người, tất có sở cầu.

Nếu chỉ đơn giản là muốn thể hiện sự coi trọng của vương quốc thì vẫn chưa đủ để một vị quốc vương phải nỗ lực đến vậy, mục đích thực sự vẫn là muốn lôi kéo liên minh năm nước cùng nhau thành lập Giáo Đình mới.

Bình Luận (0)
Comment