Người dịch: Whistle
“Hai người các ngươi đủ rồi! Loại chuyện tốt này mà còn ngại phiền phức. Hai chúng tôi không chê, rất nguyện ý chia sẻ dùm hai người. Hai người có đồng ý chia sẻ những chuyện phiền não này không?” Nam tước Brio không nhịn được nói.
Kỵ sĩ Guarent ở bên cũng gật đầu phụ họa.
Thật sự là quá khi dễ người, hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm thụ của hai tên quỷ nghèo như bọn họ. Phải biết là từ khi kế thừa lãnh địa thì hai người đã mắc nợ rất nhiều nhân tình, một mực nợ đến bây giờ cũng chưa trả xong.
Khi nghe nói Hudson muốn thuê người làm hộ vệ, bọn họ còn tưởng rằng có thể kiếm được một chút tiền tiêu vặt để phụ cấp gia đình, không ngờ vừa chạy tới thì thứ nghênh đón bọn họ chính là những lời nói khiêm tốn của hai tên này.
“Không thành vấn đề, ta có thể cho hai anh nợ hai trăm thanh đại đao, một ngàn trường mâu, tám mươi cây búa sắt, năm mươi cái rìu khổng lồ, ba trăm cái nồi lớn......”
“Còn cho phép hai anh dùng vật để gán nợ, hơn nữa toàn bộ đều dựa theo giá thị trường. Nếu như thanh toán xong trong ba năm, ta không thu hai người một đồng tệ lợi tức nào, như vậy đã đủ nể mặt hai anh chưa?”
Hudson không chút khách khí sử dụng đại pháp thay đổi chủ đề.
Tiền thì không thể chia, nhưng tiếp viện vũ khí trang bị thì có thể. Đều là thành viên của gia tộc Koslow, bất luận là lực lượng quân sự của chi mạch nào được tăng cường thì cũng mang ý nghĩa là quyền nói chuyện của gia tộc ở chỗ đó được tăng thêm, đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt.
Về phần những đồ dùng hằng ngày và nông cụ thì chỉ có thể xem như tiện thể. Làm vậy có thể che giấu lòng ham muốn công danh lợi lộc và thể hiện ra khí phách của Nam tước Hudson.
Dù sao giá thị trường hiện giờ vốn cũng không thấp, cho dù là trả tiền theo giai đoạn 3 năm thì vụ làm ăn này vẫn có lời.
“Hudson, em không thể đối xử bên nặng bên nhẹ nha, anh cũng muốn ký sổ.”
“Nên biết là lần này anh cũng đã đắc tội với không ít người, nếu như không được tăng cường thực lực thì sau này sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi!”
Không đợi hai người trả lời, Adrian đã không ngồi yên mà nhảy ra trước. Trước đó y tỏ vẻ thảm thương là vì muốn khi mua sắm vũ khí có thể được giảm giá.
Nhưng bây giờ có thể ký sổ, hơn nữa còn có thể dùng vật thật để trả, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Lần này y đắc tội với toàn bộ quý tộc phương bắc, tạm thời yên tĩnh cũng không đồng nghĩa với việc vĩnh viễn an phận, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phải đối đầu.
Adrian không thể nào cứ chơi không thành kế mãi được, sớm hay muộn gì cũng phải xây dựng lãnh địa, không muốn đến lúc đó bị thiệt lớn thì trước tiên phải gia tăng thực lực quân sự đã.
Y không hy vọng xa vời là có thể đánh bại đám hàng xóm kia, nhưng ít nhất cũng phải có thể uy hiếp được bọn chúng, làm cho bọn chúng phải kiêng kị.
“Ký sổ, không thành vấn đề! Bất quá Adrian, anh lấy được nhiều nhân khẩu như vậy, một Kỵ sĩ lĩnh nuôi nổi sao?” Hudson hỏi dò.
Mặc dù nhân khẩu trong lãnh địa của hắn đã hơn vạn, nhưng mà khát vọng đối với nhân khẩu của hắn không chỉ không giảm mà ngược lại còn ngày càng nồng đậm thêm.
Mặc dù sơn mạch Salam là khu vực đồi núi, nhưng nếu đã bị gán cho cái danh đồi núi thì diện tích tự nhiên sẽ không nhỏ. Trên danh nghĩa thì diện tích thật sự của Sơn Địa lĩnh chỉ có hơn 170km², nhưng trên thực tế thì diện tích đất đai có thể khai thác lại có thể tăng lên gấp mười.
Đương nhiên, phạm vi khai thác không chỉ giới hạn trong làm nông. Chỉ là trồng trọt mà có thể khai thác tầm 1⁄3 diện tích cũng đã không tệ rồi.
Xét về việc sử dụng đất nông nghiệp, vùng đồi núi kém xa vùng đồng bằng.
Dù sao, với sức sản xuất hiện giờ thì sản lượng rất thấp, cày sâu cuốc bẫm đều có thể làm cho người cày chết đói.
“Ha ha......”
“Hudson, chuyện này không nhọc em quan tâm. Mặc dù lãnh địa của ta chỉ có là một Kỵ sĩ lĩnh, nhưng đừng quên người phụ trách phân chia cương vực lãnh địa đều là đồng liêu của ta.”
“Không mở rộng biên giới thêm bảy tám dặm khắp bốn phía thì còn xứng đáng với giao tình cộng sự nhiều năm giữa ta với bọn hắn sao? Nếu như làm tốt thì có thể không kém gì Nam tước lĩnh.” Adrian ra vẻ đắc ý nói.
Biên giới nới rộng ra bảy tám dặm, diện tích của Kỵ sĩ lĩnh trực tiếp tăng ra gấp mấy lần, thậm chí còn có thể so được với Nam tước lĩnh.
Người khác gặp phải loại chuyện tốt này đều che che giấu giấu, chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ gây thêm phiền toái. Bao gồm cả Hudson, hắn đã lo lắng đề phòng việc chiếm tiện nghi trong quá trình phân chia lãnh địa bị lộ ra ngoài trong một khoảng thời gian dài đâu.
Nhưng Adrian lại có thể tùy tiện nói ra ngoài mà không sợ người ta tới gây chuyện.
Đây là chỗ tốt lớn nhất của việc có lão đại bao bọc, cho dù diện tích lãnh địa vượt quá quy định thì cũng chẳng có chuyện gì. Tố cáo cũng không có tác dụng, dù có gây lên tới phủ tổng đốc thì cũng bị Bá tước Pierce đè xuống.
Cũng không thể chỉ bởi vì vấn đề cương vực của một Kị sĩ Lĩnh mà phải chạy tới trước mặt Quốc vương cáo trạng được?
Thời đại phong kiến, người làm đại lão đều không sợ những chuyện này bị lộ. Nếu như thật sự truyền ra ngoài thì đó cũng là đang tuyên truyền thay cho bọn hắn, ngược lại còn có thể tăng cường lực hấp dẫn đối với nhân tài.
“Hudson, nếu như em thật sự thiếu nhân khẩu thì có chạy tới tất cả chi mạch của gia tộc để hóa duyên!”
“Nhiều thì không dám nói, một nhà lấy ra mấy chục nông nô vẫn là không thành vấn đề. Nhất là mấy nhà giàu kia, bỏ ra 300~500 người đều không nháy mắt lấy một cái.”
“Nếu như ngại không đủ thì còn có thể đi loanh quanh mấy nhà thân thích. Dù sao gia tộc của chúng ta cái khác không nhiều, chỉ có nhiều bằng hữu thân thích.”
“Chỉ cần da mặt của em dày một chút, một phần mười quý tộc trong vương quốc đều có thể leo lên một chút quan hệ, em muốn bao nhiêu cũng có.”
“Dù sao hiện giờ tiểu tử ngươi của cải thâm hậu, trực tiếp dựa theo giá nô lệ trên thị trường để kết toán là được.”