Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158 - Phát Tài (2)

Chương 158 - Phát Tài (2)
Chương 158 - Phát Tài (2)

Người dịch: Whistle

Không có kẻ thất bại nào ở đây cả, bởi vì những kẻ thất bại đều đã chết. Mọi người chỉ có thể nhớ người thành công, không có người đi quan tâm sự sống chết của kẻ thất bại.

Ngay cả số liệu thống kê chính thức về tỷ lệ tử trận của các quý tộc cũng chỉ vào những bộ thi thể tìm được, còn những kẻ xâm nhập vào trong đế quốc Thú Nhân rồi một đi không trở lại kia đều bị phán là mất tích.

Không có người nào biết được bọn hắn đã chết hay vẫn còn đang ở trong đế quốc Thú Nhân làm nô lệ, nhưng chắc chắn là kết quả cuối cùng đều rất thê thảm.

Đều là bị phạt tiền, nhưng trạng thái của các quý tộc bản địa liền tốt hơn quý tộc phương bắc nhiều. Một phương diện là vì phương thức kiếm tiền của song phương không giống nhau, một phương diện khác là phạt tiền đa phần đều cách phạt tượng trưng cho bên đánh thua.

Ngay cả người bị phạt thảm nhất là lãnh chúa Hudson đều sảng khoái nộp tiền phạt mà chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, những người khác chỉ bị phạt một hai chữ số thì càng không cần phải thương tâm.

Nhưng quý tộc phương bắc thì lại có cảm nhận khác, ngoại trừ khoản tiền ít ỏi được gia tộc giúp đỡ ra, số còn lại đều là tiền mồ hôi nước mắt do bản thân bọn họ dùng mạng đổi lấy.

Đều là tiền, khi lấy ra bên ngoài thì đương nhiên là tiền mồ hôi nước mắt hết cả, ít nhất là trong nội tâm bọn hắn đều cho là như vậy.

Đau lòng là thứ yếu, mấu chốt sau khi bỏ ra số tiền này thì việc phát triển lãnh địa sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Vì giảm bớt phạt tiền, vì đổi lấy quý tộc bản địa cởi bỏ lệnh phong tỏa, không ít quý tộc phương bắc đều bị ép phải trả lại đại bộ phận nhân khẩu đã giành được.

Đều sắp phải nghèo rớt mồng tơi rồi, thực sự là không nuôi được nhiều người như vậy, không thỏa hiệp cũng không được.

Sau một phen giày vò, những người có sức gây chuyện thì túi tiền đều đã khô quắt. Không tĩnh dưỡng mấy năm thì những người này cũng không còn vốn liếng để kiếm chuyện.

......

“Hudson, gần đây kiếm lời không ít nha?” Kỵ sĩ Adrian hâm mộ nói.

Đều là người phấn đấu, cha con bọn họ đều rất cố gắng mới may mắn thu được một mảnh đất phong, mà Hudson vừa ra sân thì đã đạt đến độ cao mà y ngưỡng vọng.

Vì thu được tài nguyên phát triển, Adrian từ bỏ luôn cả thể diện mà quý tộc coi trọng nhất. Kết quả khi nhìn lại tiểu đường đệ nhà mình thì chênh lệch đôi bên lại càng ngày càng lớn.

“Ha ha......”

“Một chút buôn bán nhỏ, chỉ kiếm lời được một chút tiền cực khổ thôi. Chỉ là gần đây có chút không yên ổn, ta còn lo lắng bị người khác nhớ thương nữa.”

“Adrian, lần này anh cũng thu hoạch được không ít nha?”

“Qua chuyện lần này, hơn bảy ngàn người kia đều là của anh hết. Tức cười nhất là đám ngu xuẩn kia còn phải nói lời xin lỗi và thanh toán tiền bồi thường.”

“Mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng đại danh Kỵ sĩ Adrian của anh đã vang vọng khắp hai quận này rồi, bây giờ làm gì có người nào không biết anh chính là Kỵ sĩ khó dây dưa nhất trong hai quận này!”

Đúng là tiền cực khổ, lấy tiền mua cực khổ.

Những hàng hóa được chở tới đây, vô luận là vũ khí trang bị hay là nồi chén chậu, hoặc là các loại nông cụ, toàn bộ đều đã bị cướp mua hết rồi.

Chỉ riêng tiền đặt cọc mà cũng đã thu đến mỏi tay, tất cả đơn đặt hàng cộng lại đều đủ cho lãnh địa bận rộn hơn nửa năm .

Lợi nhuận thì không dễ tính toán, nhưng tiền hàng nhận được lại cao tới tám ngàn kim tệ, ngoài ra còn có một vạn ba ngàn kim tệ tiền đặt cọc.

Sau này nếu như giao hết hàng hoá thì còn có thể thu được ba vạn năm ngàn kim tệ nữa.

Có lẽ sau khi làm xong đơn hàng này thì khoản đầu tư vào lãnh địa giai đoạn trước cũng sẽ hồi vốn. Nếu như có thể khống chế được chi phí thì còn có thể kiếm được thêm chút đỉnh.

Chủ yếu là hầu bao của các vị khách không giàu có gì, nếu như không vì bị Bá tước Pierce chặt trước một đao, suy yếu sức mua của khách hàng, có lẽ tổng kim ngạch của đơn đặt hàng còn có thể tăng thêm chừng một vạn kim tệ nữa.

Chính là bởi vì kiếm được nhiều như vậy nên mới tổ chức buổi yến tiệc mời các thành viên trong gia tộc tới tham dự. Hudson muốn mượn sức mạnh của gia tộc để đề phòng một vài kẻ bí quá hóa liều.

Chủ yếu là trước đó hắn không hề dự liệu được là sẽ thu được nhiều tiền đặt cọc như vậy, Hudson cũng chẳng mang theo bao nhiêu người tới, hơn 2 vạn viên kim tệ đã đủ để khiến cho một vài kẻ tái phạm bí quá hoá liều. Nhất là khi lần này Hudson còn đắc tội với người.

Vận chuyển kim tệ mà mời người ngoài hộ tống thì sẽ không yên lòng, cho nên liền dứt khoát liền mời người trong nhà hộ tống một đoạn đường.

“Nhiều người thì có ích lợi gì, chút gia sản của kia ta ngươi cũng không phải là không biết, chỉ tốt hơn Brio và Guarent một chút mà thôi, căn bản không có cách nào so với tên nhà giàu mới nổi như ngươi.”

“Trước đó gửi người ở chỗ của tộc nhân thì còn đỡ, sau này khi đưa về trong lãnh địa của ta, chỉ là vấn đề ăn cơm thôi là ta đã không biết nên giải quyết như thế nào rồi.”

“Cũng không thể tiếp tục mượn lương nha? Từ khi thu được lãnh địa đến giờ, ta đã thiếu không ít ân tình rồi, nếu như bây giờ lại đi mượn nợ thật sự sẽ không nể mặt nha!”

Nghe được đoạn đối thoại khiêm tốn của hai người, Nam tước Brio và Kỵ sĩ Guarent ăn bữa hôm lo bữa mai ở bên cạnh liền cảm thấy bi thương, trực tiếp trợn mắt nhìn.

Một người phiền não vì nhiều tiền, một người phiền não vì nhiều người, hai người họ không chê những phiền não này, tốt nhất là có thể càng nhiều càng tốt.

Đáng tiếc loại chuyện này chỉ có thể hâm mộ ghen tị mà thôi, nếu như thật sự muốn đưa tay cầu viện, cho dù đều là người trong nhà thì cũng phải tính toán rõ ràng.

Giống như lần này Hudson thuê bọn họ làm hộ vệ vậy, hắn đã hứa là sẽ thanh toán cho mỗi nhà năm mươi đến một trăm thanh trường mâu, giá cả cao thấp được quyết định bởi thực lực của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment