Người dịch: Whistle
Không phải là lão già này sợ hãi, mà là kinh nghiệm phong phú nói cho lão ta biết, một khi thượng vị giả làm thật thì đó chính là lúc mưa to gió lớn.
“Không còn kịp nữa rồi chú Velen ạ. Cho dù chúng ta đã rất cẩn thận, nhưng những người khác thì sao?”
“Cũng không phải là chú không biết bọn hắn đã tung hoành như thế nào trong khoảng thời gian trước. Chỉ cần muốn kiếm cớ thì khắp nơi đều tràn đầy sơ hở.”
“Rút dây động rừng, nếu bọn hắn bị phạt nặng, dựa vào thân phận hiện giờ của cháu thì có thể ngồi yên không để ý đến sao?”
Sith nam tước tràn đầy buồn bực nói.
Người khác làm lão đại, gã cũng làm lão đại, nhưng mà đãi ngộ được hưởng lại hoàn toàn khác biệt.
Người khác làm lão đại thì được chia miếng bánh gato lớn nhất trong liên minh; Mà người lão đại như gã thì phải đi dẫm hố dùm cho những người trong liên minh.
Có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều ích lợi, nhưng trong thời gian ngắn thì cái danh lão đại của con em quý tộc phương bắc của gã ta chỉ là một cái ký hiệu.
Nhìn xem phủ tổng đốc “Phạt, phạt, phạt......”, Hudson đối với Bá tước Pierce đã có nhận thức sâu hơn một chút. Mọi chuyện đều giống như hắn sở liệu, kẻ có thể ngồi vững trên chức vị chư hầu một phương đều không có người nào là đơn giản cả.
Với biểu hiện của Bá tước Pierce trong lúc trấn áp Khô Lâu Hội thì chuyện lần này thật sự là còn thiếu rất nhiều. Nếu như về mặt quân sự đã có nhược điểm thì đương nhiên là phải dùng những phương diện khác để bù đắp.
Nhìn bề ngoài thì ông ta chỉ đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, trên thực chất thì thâm ý bên trong lại không đơn giản giống như bề ngoài.
Đối với đám quý tộc mà nói thì việc phạt tiền thật sự chẳng đáng là gì, không đau cũng chẳng ngứa. Nhưng đấy là đối với những lãnh chúa lâu năm nắm giữ tài nguyên ổn định, bọn họ có thể tiếp nhận xử phạt về phương diện kinh tế.
Nhưng đối với một đám lãnh chúa mới thì vụ xử phạt này hoàn toàn là hai khái niệm. Gần như toàn bộ lãnh địa trong hai quận Wright và Ryton đều đang ở trong tình trạng vào được mà không ra được.
Bây giờ có hơn 90% lãnh địa chỉ có chi tiêu mà không có thu nhập.
Vốn đang ở trong tình trạng miệng ăn núi lở, mọi người đều hận một viên kim tệ không thể bẻ đôi ra để tiêu xài, bây giờ lại phải đóng một khoản tiền phạt kếch xù, quả thật là nhà dột còn gặp mưa.
Cho dù là những lãnh chúa mới này đều là những cậu ấm nhà giàu, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bọn họ có quyền ưu tiên sử dụng tài nguyên trong gia tộc .
Một gia tộc muốn truyền thừa được lâu dài thì quy củ chính là thứ quan trọng nhất. Những con cháu được ưu tiên thì tất nhiên có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn, nhưng những con cháu khác trong gia tộc cũng không phải người chết, bọn họ cũng muốn chia một phần.
Với điều kiện tiên quyết là đảm bảo thực lực của gia tộc sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên tài nguyên mà mọi người lấy được cũng sẽ có hạn.
Hudson là kẻ hiểu rất rõ chuyện này, lãnh địa của phụ thân hắn đã được xem là tốt rồi, hàng năm đều có thu nhập hơn vạn kim tệ, lại không phát triển quân bị với quy mô lớn, theo lý mà nói thì cuộc sống phải rất thoải mái mới phải.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, bởi vì có quá nhiều huynh đệ tỷ muội, tài nguyên bị phân tán, cho nên cuộc sống hàng ngày rất bình thường.
Không có biện pháp nào, chi phí đều được bày ra ở ngoài sáng, duỗi ngón tay ra là có thể tính được. Đúng là thu nhập không ít, nếu như không có mộng tưởng, người trong nhà đúng là có thể sống một cuộc sống ngợp trong vàng son.
Chỉ khi nào có truy cầu thì chi phí sẽ dâng lên ào ào.
Lãnh địa chi tiêu hàng ngày đã chiếm cứ 60% thu nhập, bao gồm đầu nhập vào sản xuất, xây dựng các công trình cơ bản, chi phí vận chuyển trong phủ Nam tước, thu thuế, đội hộ vệ......
Trong số 40% thu nhập còn lại thì có gần 10% được tiêu vào những món nợ ân tình và xã giao. 30% còn lại mới là khoản tiền có thể chi phối.
Số tiền này còn phải để ra một nửa để dự trữ, ứng phó với các loại biến cố đột phát như chiến tranh, thiên tai. Bao gồm cả việc khởi nghiệp của mấy đứa con cháu trong nhà như Hudson, sự giúp đỡ đó đều được trừ trong khoản tiền này.
Khoảng thời gian có thể tích lũy là khi đám anh em Hudson còn nhỏ. Nhưng khi bọn hắn trưởng thành thì số tiền phải tiêu cũng càng ngày càng nhiều.
Trưởng tử kế thừa gia nghiệp, nhưng thứ tử cũng cần được giúp đỡ. Tối thiểu nhất là lúc vừa ra cửa thì phải cho một số tiền, đến lúc kết hôn lại phải bỏ ra một khoản.
Chỉ dựa vào bản thân phấn đấu thì chắc là khắp nơi đều toàn là thừa nam thặng nữ.
Nữ nhi xuất giá cũng phải cho một khoản tiền làm đồ cưới.
Từ khi đứa bé đầu tiên kết hôn đến khi giải quyết xong nhân thân đại sự của đứa nhỏ nhất, trong thời gian đó đừng nghĩ có thể tích lũy được đồng nào.
Nguyên nhân mà quý tộc phương bắc có thực lực cường đại là bởi vì bọn họ đã chặt bỏ hết những khoản tiền xã giao, hôn tang giá thú đều được làm một cách sơ sài.
Chỉ có những gia tộc có chút thực lực mới có tiền tích lũy. Tiểu gia tộc có thể làm được thu chi cân bằng thì đã được coi như là không tệ rồi.
Vì bù đắp thiếu hụt, ngoài việc hăng hái tham gia buôn lậu ra, bọn họ còn phải thường xuyên chạy vào trong đế quốc Thú Nhân để bắt cóc nô lệ và cướp bóc.
Đừng thấy đám con em quý tộc xuôi nam người người đều có không ít của cải, trên thực tế thì một bộ phận rất lớn trong đó đều là do bọn hắn phát huy tài trí của bản thân kiếm được trong gia tộc.
Hoặc là phát triển sự nghiệp buôn lậu, hoặc là trực tiếp dẫn đội ra ngoài cướp bóc.
Có thể kiếm được tiền chính là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá tiềm lực hậu bối của quý tộc phương bắc.
Những con em quý tộc có thể xuôi nam đều là người nổi bật trong số đó. Ít nhất cũng đã dẫn đội ra ngoài bắt nô lệ 5 lần trở nên, hơn nữa còn có thể trở về an toàn.