Chuyện khác thì không nói, chỉ riêng việc gặp mặt giới cao tầng Hoàng đình thôi cũng đã là một vấn đề khó khăn rồi. Đừng nói là một tên Pig nhỏ bé như Greim, cho dù là tộc trưởng của tộc Pig cũng không có tư cách trực tiếp đối thoại với giới cao tầng Đế quốc.
Cho dù tìm được cơ hội gặp mặt cao tầng của Đế quốc, nhưng chuyện chưa xảy ra, lại không có bất kỳ bằng chứng nào, người ta dựa vào đâu mà phải tin những lời Greim nói?
Ngay cả khi Hoàng đình muốn xử lý một đại tộc như tộc Ngưu Đầu Nhân thì cũng cần một lý do có thể phục chúng. Chỉ là nghi ngờ là không thể định tội được.
Kết quả cuối cùng đại khái là Hoàng đình sẽ dùng đầu của Greim để răn đe, cảnh cáo tộc Ngưu Đầu Nhân yên tâm bán mạng.
Tiếng chửi mắng xen lẫn tiếng roi da vang lên, Greim đang phát tiết những sự ủy khuất trong lòng.
Đây là bi ai của tiểu tộc!
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt con tôm.
Roi da bỗng nhiên ngừng lại, Greim nhìn về phía trời chiều rồi chìm trong suy tư.
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mộng, ánh mắt Greim trở nên kiên định, dần hiện lên một tia hy vọng.
Nguy hiểm?
Từ khi chọn đặt chân đến biên cương thì đã được định sẵn là phải làm bạn với nguy hiểm rồi. So với nguy cơ bị làm bia đỡ đạn, rủi ro bị lộ thân phận sẽ nhỏ hơn nhiều.
Sâu thẳm trong lòng, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở Greim rằng, phải nắm lấy kỳ ngộ này.
Suy cho cùng thì Greim cũng chỉ là một con Pig tầm thường. Dù có nghi ngờ ai thì Hoàng đình cũng sẽ không nghi ngờ gã ta.
Khi một chủng tộc phế vật đến một mức độ nhất định, bản thân cái mác phế vật ấy lại là một dạng bảo vệ cho chính bản thân.
Trừ khi tướng lĩnh nhân tộc điên rồi, nếu không, dù là thu mua ai cũng đều có giá trị hơn việc thu mua một tên Pig. ...
Bước chân chiến tranh đang đến gần, bầu không khí căng thẳng đã bao trùm toàn bộ vùng Cận Đông.
Sau khi mệnh lệnh của Hudson được truyền ra, vùng Cận Đông vốn tràn đầy sức sống bỗng trở nên ảm đạm.
Không cần can thiệp quá nhiều, các lãnh chúa địa phương đã tự phát bắt đầu kiên tị thanh dã (chiến thuật đốt phá, phá hủy lương thực, tài sản để làm khó địch). May mắn lúc này đã hoàn thành vụ thu hoạch mùa thu, nếu không mọi người sẽ đau lòng chết.
Để chuẩn bị cho chiến tranh, vô số lãnh chúa quý tộc đã nhịn đau quyết định hủy bỏ việc trồng trọt lương thực vào mùa đông.
Ngoài một số rau củ quả được trồng gần thành lũy ra, các loại cây trồng khác đều đã bị người nhổ bỏ. Cỏ nước gần đó cũng được thu hoạch sớm.
Vì không biết chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu, nên mọi người chỉ có thể dùng cách riêng của mình để gia tăng độ khó cho cuộc xâm lược của Thú nhân.
Cho dù là trong lòng đang rỉ máu, nhưng lúc này không có ai do dự cả.
Đội quân dân binh vốn lười biếng cũng đã bắt đầu được huấn luyện, mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ, như thể đã được khắc ghi trong gen của mọi người vậy.
Cảm giác căng thẳng luôn rất dễ lây lan. Vùng Cận Đông đang trong quá trình chuẩn bị cho chiến tranh, các tỉnh Bắc Cương ở lân cận cũng đều bị ảnh hưởng.
Mặc dù không nhận được quân lệnh, nhưng công tác huấn luyện quân sự ở các địa phương cũng đã trở nên thường xuyên hơn.
Sau đó, các tỉnh trung và nam bộ của Vương quốc cũng bắt đầu học theo, mọi người đều là tự phát huấn luyện đội ngũ.
Có thể thấy là mười năm qua không hề uổng phí. Hai cuộc chiến tranh liên tiếp đã khiến các lãnh chúa quý tộc của Vương quốc Alpha có kinh nghiệm.
Để không phải chịu đòn trong chiến tranh, bây giờ ai nấy cũng đều trở nên khôn hơn. Nhận thức sâu sắc rằng: Trên chiến trường, những thứ khác đều là ảo, chỉ có thực lực trong tay mình mới có thể dựa vào.
Trong bối cảnh cả nước chuẩn bị cho chiến tranh, Hudson một lần nữa bước vào Phỉ Thúy cung. Đại điện vẫn như vậy, nhưng người trong triều đình thì đã thay đổi.
Hội nghị tám người, lục đại cự đầu + Quốc vương + Hudson, vẫn là những người quyết định vận mệnh tương lai của cả vương quốc.
Đáng tiếc là thiếu hai vị lão tướng là Tể tướng và Bộ trưởng Quân vụ, Hudson luôn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Vừa bước vào đại điện, hai vị đại thần mới nhậm chức đã đứng dậy chào hỏi, xoa dịu phần nào sự bất mãn của Hudson.
Một đời vua một đời thần, Vương quốc Alpha cũng không thể tránh khỏi giai đoạn này.
Chiến tranh sắp nổ ra đã cắt ngang cuộc nội chiến trong triều đình. Caesar IV, người vốn đã nắm được thóp và có thể tiếp tục gây khó dễ, cũng buộc phải ngừng lại.
"Nguyên soái, nói một chút về tình hình tiền tuyến đi!"
Caesar IV đi thẳng vào vấn đề.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Sau khi trải qua hai cuộc chiến tranh, đối mặt với cuộc xâm lược mới của thú nhân, Caesar IV đã không còn hoảng hốt như trước nữa.
"Bệ hạ, tình hình tiền tuyến hiện nay vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát."
"Đại quân Thú nhân mới bắt đầu tập kết từ nửa tháng trước, dự kiến là lực lượng chủ lực của bọn chúng sẽ đến tiền tuyến vào tháng sau."
"Quân phòng thủ cũng đã sẵn sàng, các lãnh chúa quý tộc cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh. Tuyến phòng thủ Cận Đông đã được hoàn thành cách đây vài tháng."
"Nếu chiến tranh nổ ra, tiền tuyến có thể trụ được ít nhất là nửa năm trước sức tấn công toàn lực của quân địch, có đủ thời gian cho vương quốc điều binh khiển tướng."
"Vấn đề lớn nhất hiện nay là việc phối hợp các lực lượng chi viện của các địa phương và công tác vận chuyển vật tư chiến lược sau khi chiến tranh bùng nổ."
"Theo thần được biết, kho dự trữ vật tư chiến lược của vương quốc không đủ để duy trì một cuộc chiến tranh toàn diện."
"Nhiệm vụ hàng đầu của chính phủ trong thời gian tới là tập trung vật tư chiến lược và tổ chức điều động quân đội từ các địa phương. Còn chuyện chi viện cho tiền tuyến vào lúc nào thì còn tùy thuộc vào tình hình thực tế!"
Hudson trả lời một cách nghiêm túc.