Thoạt nhìn thì có vẻ như Hudson đang báo cáo tình hình, nhưng thực tế lại đang nhấn mạnh vào một điểm quan trọng: cần quyền lực!
Nếu chỉ có quân đội ở Cận Đông và Bắc Cương thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình trước cuộc xâm lược của Thú nhân, muốn chiến thắng vẫn cần phải dốc toàn lực của cả vương quốc.
Triều đình vừa trải qua một cuộc thay đổi nhân sự, Hudson hoàn toàn không tin tưởng vào năng lực của các quan chức mới này.
Dù sao cũng là quyền thần, hắn bèn dứt khoát ôm luôn cả những công việc phức tạp này.
Chẳng biết có thể đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ hay không, nhưng ít nhất vào thời điểm quan trọng, Hudson dám giết người.
Nếu xét về sát phạt quả quyết, chắc chắn là hắn sẽ dứt khoát hơn những viên quan văn này. Đối với việc răn đe tập đoàn quan lại, sự quyết đoán này rất quan trọng.
Trong hai cuộc chiến tranh trước đây, Tể tướng và Bộ trưởng Quân vụ tiền nhiệm cũng đã từng đích thân cầm dao chém người trong quá trình phối hợp vận chuyển vật tư.
"Nguyên soái cứ yên tâm!"
"Tất cả các bộ ngành trong triều đình đều sẽ toàn lực phối hợp tiền tuyến..."...
Lời đề nghị bị từ chối, nhưng trong lòng Hudson không có gợn sóng gì. Hắn muốn nắm giữ cả quyền quân sự và chính trị, Caesar IV có thể đồng ý mới là lạ.
Việc nêu ra vấn đề hậu cần lúc này chủ yếu là để cảnh báo các đại thần trong triều. Nếu chính phủ không thể phối hợp tốt để đảm bảo công tác hậu cần cho tiền tuyến thì hắn, kẻ làm thống soái này sẽ đích thân ra tay.
Nếu thực sự phát triển đến mức quân đội phải trực tiếp tham gia thì sẽ chết người đó. Theo truyền thống của Vương quốc Alpha, trong thời kỳ Thú nhân xâm lược, ai cản thì người đó chết.
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, Caesar IV ức chế vô cùng. Vào thời điểm quan trọng nắm giữ quyền lực như lúc này, lũ thú nhân lại nhảy ra phá đám, nhát dao này đâm thẳng vào sườn của y.
Sâu thẳm trong lòng, Caesar IV đã không nhịn được mà thầm hối hận. Nếu biết trước thú nhân sẽ xâm lược nhanh như vậy thì y đã nhịn thêm vài năm rồi.
Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, là lúc quân đội có tiếng nói nhất. Tể tướng và Bộ trưởng Quân vụ đồng thời từ chức, khiến cho triều đình không có ai có thể kiềm chế Hudson.
Tể tướng dự bị là Hầu tước Delgado tuy có uy vọng không tệ, nhưng chuyên nghiệp của ông ta là tài chính, là một viên quan văn chính hiệu.
Đối với một người muốn chưởng khống triều chính như Caesar IV mà nói, y cần một vị Tể tướng không quá mạnh, Delgado chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Nếu đã được hưởng lợi về quyền lực chính trị thì những việc như cầm dao giết người cũng đừng làm khó người ta.
Tân Bộ trưởng Quân vụ Bá tước Eckermann còn lúng túng hơn, ông ta xuất thân từ Bộ Chính vụ, không có bất kỳ nền tảng gì trong quân đội.
Đừng nói là kiềm chế Hudson, ngay cả công việc nội bộ của Bộ Quân vụ mà ông ta vẫn còn chưa giải quyết ổn thỏa.
Sự bất lực của Bộ trưởng Quân vụ đồng nghĩa với việc trao lại quyền lực trong quân đội cho Hudson. Cho dù là bổ nhiệm nhân sự hay điều động quân đội quy mô lớn đều không thể không thông qua vị thống soái tam quân này.
Sự bất lực của các đại thần trong triều đình buộc Caesar IV phải đích thân ra trận đánh cờ. Làm quốc vương, từ thời khắc đích thân ra trận thì y đã thua rồi.
May mà Hudson còn chừa cho y chút mặt mũi, không làm cho y mất hết thể diện. Nếu không, khi hai bên đối đầu trực diện thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Trên đời không có thuốc hối hận, việc trên chính trường vốn dĩ khó có thể vãn hồi. Sa thải quan chức rất dễ, nhưng muốn mời người ta quay lại thì lại không đơn giản.
Nếu thực sự khôi phục lại hệ sinh thái chính trị ban đầu thì người làm Quốc vương như Caesar IV cũng sẽ gần như bị biến thành con rối
Ngoài việc chờ người ta già yếu rồi tự nhường lại vị trí ra, muốn tiếp tục hạ bệ bọn họ là chuyện vô cùng khó khăn.
Về mặt chính trị, hành động tự vả mặt mình này chắc chắn sẽ dẫn đến việc uy tín của quân chủ bị sụt giảm nghiêm trọng.
Ngay cả khi Caesar IV không quan tâm đến danh tiếng của mình thì những người thân tín của y cũng sẽ không đồng ý.
Hudson còn chưa ngang ngược đến mức khiến Caesar IV phải liều mạng, nhưng khuyết điểm là nắm quá nhiều quyền lực vẫn làm cho Caesar IV nhức đầu không thôi.
Trước đây, y cảm thấy Hudson không chướng mắt là vì hai bên ở quá xa. Trừ khi là Quốc vương thông báo tới họp, nếu không Hudson cũng sẽ không xuất hiện ở vương đô.
Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
Một quyền thần không xuất hiện, chắc chắn sẽ không chướng mắt bằng một quyền thần suốt ngày đi qua đi lại trước mặt. Sau khi ra tay với các quyền thần trong triều, Caesar IV mới nhận thức được tầm quan trọng của việc kiềm chế.
Về việc này, Hudson cũng không thể làm được gì.
Có một số việc, dù biết sẽ có hậu quả, nhưng cũng phải làm.
Thống soái phải có trách nhiệm của thống soái, không thể vì cố kỵ cảm xúc của Quốc vương mà lơ là trách nhiệm của bản thân.
Hội nghị quân sự kết thúc, Hudson lập tức quay trở lại tiền tuyến. Đế quốc Thú Nhân không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt.
Nếu như quân địch nhân lúc hắn không ở đó mà bất ngờ tấn công thì cũng là một chuyện phiền phức.
Sau khi Trở lại vùng Cận Đông, mùi thuốc súng của chiến tranh đã nồng nặc đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất.
Khác với hai cuộc chiến tranh trước đây, vào thời khắc này, ngoài một số ít người vẫn còn nghi ngờ ra, đại đa số quan binh ở tiền tuyến đều đang vô cùng kích động.
Rõ ràng là những chiến thắng liên tiếp đã làm giảm bớt nỗi sợ hãi của mọi người đối với Thú nhân.
Bây giờ ai nấy đều vô cùng tự tin, muốn kiến công lập nghiệp trong chiến tranh.
Đặc biệt là những quý tộc bị ép phải từ bỏ đất đai, thực hiện chiến lược thu hẹp, biểu hiện càng nhiệt tình hơn.