Người dịch: Whistle
Trong nội tâm của Shelter VII cho rằng sự hy sinh của Phi Long Kỵ Binh đều là đáng giá. Nhưng được tán đồng là một chuyện, trực tiếp lấy ra chứng cứ lại là một khái niệm khác.
Cho dù là lừa mình dối người thì Giáo Đình cũng cần có tấm màn che này. Chỉ cần có tấm màn thì bọn hắn có thể mặt dạn mày dày không thừa nhận.
Mặc dù làm vậy cũng chẳng không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng trong chính trị, cho dù biết rõ là nhà mình làm sai, nhưng có đôi khi cũng chỉ có thể kiên quyết chống cự không nhận.
Đối ngoại thì có thể cắn chết không nhận, nhưng đối nội thì vẫn phải truy cứu trách nhiệm. Nơi có người liền có phân tranh, Giáo Đình cũng không phải tổ chức bền chắc như thép. Không có một lời giải thích hợp lý thì sẽ không thể làm vừa lòng các phương.
Phi Long kỵ binh được phái ra đã bị tiêu diệt toàn bộ, người chết thì không cần chịu trách nhiệm. Nhưng tiểu đệ làm việc bất lợi thì người làm lão đại lại phải gánh chịu trách nhiệm, trách nhiệm này đương nhiên sẽ rơi xuống đầu của Blake.
Trùng hợp là Huyết Nguyệt Kèn Lệnh cũng là do Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn làm mất, từ đầu tới đuôi đều dính vào chuyện này, lập công chuộc tội Blake ngay cả lời giải thích cũng không có.
“Bệ hạ, chuyện này là do Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn làm việc không chu toàn, là đoàn trưởng, thần khó từ tội lỗi.”
Sau khi gánh chịu trách nhiệm, Blake liền nhìn về phía đám đồng liêu bằng ánh mắt mong đợi, hy vọng mọi người có thể nể mặt giao tình ngày xưa mà kéo gã ta một cái.
Còn việc gã ta có âm thầm lén lút đả thông quan hệ hay không thì không có người biết được, dù sao bây giờ Blake cũng là một tín đồ dũng cảm gánh chịu trách nhiệm.
“Bệ hạ, đoàn trưởng Blake chắc chắn là có trách nhiệm cho chuyện này, bất quá kẻ thực sự phải chịu trách nhiệm về chuyện này chính là đám người trông giữ Huyết Nguyệt Kèn Lệnh kia.”
“Phi Long kỵ binh chỉ là đang chùi đít dùm cho bọn chúng, mặc dù vô ý bại lộ, nhưng cuối cùng cũng đã đem Huyết Nguyệt Kèn Lệnh giấu đi, xem như công tội bù nhau!”
“Vương quốc Alpha cách chúng ta chừng mấy ngàn dặm, nửa đường còn có mấy quốc gia khác ngăn cách, cho dù bọn họ có bất mãn như thế nào thì cũng chỉ có thể lao mấy tiếng thôi.”
“Những sản nghiệp khác của chúng ta đều bị bọn hắn đóng băng rồi. Cục diện bết bát nhất cũng chỉ có vậy, chỉ cần các quốc gia khác không dính vào thì chuyện này đến đây cũng gần như là kết thúc.”
Lời mà Hồng y giáo chủ Sauron nói đã làm cho Shelter VII trợn trắng mắt. Hỗ trợ cầu tình thì cứ cầu tình là được, tại sao mấy lời nói ra từ trong miệng của người này lại làm chuyện này trực tiếp rớt xuống hoàn cảnh bét bát đến vậy.
Bất quá đây cũng là thực tế mà hiện giờ Giáo Đình cần phải đối mặt. Vương quốc Alpha với không tới được Giáo Đình, nói một cách khác cũng có thể hiểu thành: Giáo Đình cũng không làm gì được vương quốc Alpha.
Một đường đánh tới chỉ mấy ý nghĩ ngây thơ của bọn trẻ con. Tất cả mọi người đều là chính trị gia trưởng thành, phải biết cân nhắc giữa lợi và hại.
Về phần những người có trách nhiệm bị đẩy ra ngoài thì chỉ có thể xem như bọn họ xui xẻo. Mặc dù lần trước cũng đã bị phạt rồi, nhưng chung quy vẫn chưa bị xử quyết, bây giờ lại cần có người gánh chịu trách nhiệm, chỉ có thể cố gắng phạt thêm một lần nữa vậy.
Cũng không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà bắt một vị cao tầng của Giáo Đình, đánh vỡ thực lực cân bằng của các phái trong giáo được?
Cho dù là thật sự muốn xử lý Blake thì cũng phải tìm được người thay thế thích hợp trước. Nếu như mạo muội bắt người, vậy thì chẳng phải Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn sẽ trở nên lộn xộn sao?
Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn là binh đoàn chủ chiến thứ nhất của Giáo Đình, Shelter VII tuyệt đối không thể cho phép bọn hắn rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Sauron Giáo chủ nói không sai, đúng là Blake cần phải gánh chịu trách nhiệm. Bất quá bọn thủ hạ liên tiếp làm hư chuyện, người làm đoàn trưởng như Blake có phải cũng nên kiểm điểm bản thân một chút không?”
“Rốt cuộc là do thức nhân bất minh, không biết cách dùng người,hay là bởi vì năng lực có hạn, không thể nào gánh vác trách nhiệm quan trọng như quản lý Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn; hay hoặc là làm việc không dụng tâm, chỉ làm qua loa cho xong.”
“Nói tóm lại, đoàn trưởng Blake nhất định phải định vị bản thân cho rõ thì mới có thể đảm bảo lần sau không phạm phải sai lầm tương tự nữa.”
Thấy đối thủ cũ mở miệng, Blake liền biết phiền phức của mình tới rồi. Nhìn như đang cho bản thân gã rất nhiều lựa chọn, nhưng kỳ thực là căn bản không có lựa chọn nào.
Tội danh “qua loa cho xong” là tuyệt đối không thể nhận, chuyện này thuộc về vấn đề nguyên tắc.
Làm việc cho Thần Linh mà dám qua loa thì đó là đang khinh nhờn tín ngưỡng.
“Không biết cách dùng người” cũng là đang thể hiện gã ta không có năng lực, xem ra cái mũ “vô năng” này gã nhất định phải đeo rồi.
Cho dù lần này có thể tránh thoát một kiếp này, nhưng sau này quyền nói chuyện của gã ở bên trong Giáo Đình cũng sẽ giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn trong Giáo Đình.
“Cám ơn đoàn trường Gure đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận kiểm điểm lại bản thân. Bất quá mặc kệ ta có năng lực để gánh vác vị trí hiện tại hay không thì đó cũng là chuyện nội bộ của Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn, không cần đoàn trưởng của Tài Quyết kỵ sĩ đoàn lo lắng.”
Đám người dưới trướng lại chống đối lại, Shelter VII nửa vui nửa buồn. Từ lúc truyền thừa đến bây giờ thì Giáo Đình đã sớm biến chất.
Tất cả nhân viên trong các cơ cấu lớn đều là con cháu của những người nắm quyền. Dâng hiến mọi thứ cho Thần Linh chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
Rất nhiều chức vị đều được mở ra hình thức thừa kế, Shelter VII muốn thay đổi cục diện này, nhưng ông ta lại không có chỗ để xuống tay.
Dù sao chức vị Giáo hoàng này của ông ta cũng là nhờ vậy mà tới. Nếu như không phải tổ tiên của ông ta đã từng đảm nhiệm chức vị Giáo hoàng, với các thế lực thâm căn cố đế trong giáo, chức vị Giáo hoàng này cũng không đến lượt ông ta.