Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167 - Thêm Một Cây Đuốc (3)

Chương 167 - Thêm Một Cây Đuốc (3)
Chương 167 - Thêm Một Cây Đuốc (3)

Người dịch: Whistle

Là người được lợi trong bộ quy tắc này, kêu ông ta thay đổi quy tắc của trò chơi thì thật sự là đang làm khó ông ta.

May mắn là giữa các thế lực lớn trong giáo cũng có ngăn cách, mâu thuẫn giữa các phe cũng rất gay gắt, nếu không thì vị Giáo hoàng như ông ta thật sự là rất khó sống.

“Được rồi, hai người các ngươi đừng có ồn ào nữa. Trước tiên hãy giải quyết cho xong vụ ầm ĩ với vương quốc Alpha đi, toàn bộ thiệt hại đều do Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn gánh chịu.”

“Ta mặc kệ là lỗ hổng đó có lớn như thế nào, phải giải quyết như thế nào, Blake ngươi phải tự bỏ tiền túi ra đền bù cho ta, dù sao cũng không thể làm ảnh hưởng đến thực lực của Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn.”

“Về phần vương quốc Alpha, dám gây thêm cho chúng ta nhiều phiền phức như vậy thì bọn chúng cũng mong có thể sống tốt.”

“Không phải là Caesar III đang rất đắc ý sao, vậy thì cứ tìm một chút chuyện cho y làm đi, khiến cho y không thể đắc ý được nữa.”

“Đế quốc Thú Nhân yên lặng lâu như vậy, cũng nên để cho bọn chúng nhúc nhích một chút.”

“Cách đây ít năm, sư nhân tộc đổi Hoàng giả, Sư Hoàng mới nhậm chức đã sớm mài đao xoèn xoẹt, muốn xâm nhập phía nam, chẳng qua lại bị lão bất tử Behemoth kia kiếm cớ ngăn cản, bởi vì lão ta không nhấc nổi đao, cho nên cũng không nguyện ý nhìn thấy người khác chiến công hiển hách.”

“Bây giờ Behemoth đã già lọm khọm rồi, một khi lão bất tử này qua đời, cách cục ngũ hoàng cộng trị trong đế quốc Thú Nhân sẽ bị phá vỡ.”

“Chỉ là bây giờ thái tử Behemoth cũng đã già rồi, khả năng cao là sẽ tiếp tục kế thừa con đường chính trị của lão bất tử này. Muốn bọn chúng xâm lấn phía nam, chúng ta nhất định phải đốt thêm một mồi lửa.” Shelter VII lạnh lùng nói.

Giống như việc kích động thú nhân xâm lấn phía nam dễ như ăn cơm uống nước vậy, hoàn toàn không quan tâm tới thiệt hại mà nhân tộc phải chịu vì chuyện này.

Không có người nào cảm thấy bất ngờ, rõ ràng là Giáo Đình đã làm không ít những chuyện tương tự như vậy rồi.

Chẳng qua là vào một ngàn năm trước, Giáo Đình kích động chiến tranh chủ yếu là vì dẫn đạo nhân tộc khuếch trương ra ngoài, đánh bóng vinh quang của Thần Hi chi chủ, cũng thuận tiện tranh đoạt không gian sinh tồn cho các chủng tộc; Mà bây giờ Giáo Đình kích động chiến tranh chỉ là vì bài trừ đối lập.

“Xin bệ hạ yên tâm. Thần đảm bảo sẽ duy trì Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn hoạt động bình thường, không để cho nó phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì!”

Blake vội vàng đảm bảo nói.

Mặc dù cuộc sống thiếu tiền không dễ chịu, nhưng nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là bảo vệ chức vị của mình. Kinh phí không đủ thì cắt giảm tiêu xài là được.

Chịu xung kích lớn nhất vẫn là trung hạ tầng, mặc kệ có biến hóa như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của những đại nhân vật ở phía trên.

Shelter VII nhìn Blake một mắt, dường như rất hài lòng với thái độ của gã ta, thuận thế nói:

“Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy thì chuyện của đế quốc Thú Nhân cũng sẽ được giao lại cho Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn các ngươi.”

“Vinh quang của Giáo Đình không thể bị khinh nhờn, bất luận hành vi nào can đảm khiêu khích uy nghiêm của Giáo Đình đều phải bị nghiêm trị.”

“Ta mặc kệ là ngươi dùng thủ đoạn gì, trong vòng ba năm, đế quốc Thú Nhân nhất định phải xâm lược phía nam. Nếu như không làm được, ngươi tự mình thoái vị đi doanh tu sĩ khổ tu đi!”

Doanh tu sĩ khổ tu là do một đám tín đồ trung thành nhất của Thần Hi chi chủ tạo thành, từ trước tới nay, nơi này chính là địa phương thần thánh nhất của Giáo Đình.

Chẳng qua đó chỉ là những lời tuyên truyền bên ngoài mà thôi, không có bất kỳ người nào trong đám cao tầng muốn tới doanh tu sĩ khổ tu trải nghiệm cuộc sống.

Giáo quy khắc nghiệt đến cực hạn, suốt ngày đều ăn cơm rau dưa, cuộc sống như vậy có thể làm cho bất luận người bình thường nào cũng phải sụp đổ.

Trong nháy mắt, Blake cảm thấy có một luồng áp lực đang phả vào mặt gã. Thời gian ba năm nhìn thì rất dài, nhưng muốn dẫn đạo chính sách của một quốc gia thì lại là quá ngắn.

Nhất là khi lão bất tử Behemoth kia còn sống, chỉ cần lão già có uy vọng cao nhất này không gật đầu thì chuyện xâm lấn phía nam này sẽ rất khó được thông qua.

Không có gì kỳ quái, chiến công lớn nhất của lão già Behemoth này chính là xâm lược phía nam, cướp được một vùng lãnh thổ rộng lớn của vương quốc Alpha. Khi lão ta đã cao tuổi, không còn sức để mang binh xuôi nam nữa, lão ta đương nhiên là không muốn tiếp tục chiến tranh.

Đánh thắng, uy vọng của những Hoàng giả khác sẽ tăng mạnh, làm dao động địa vị người dẫn đầu trong đế quốc Thú Nhân của lão ta.

Đánh thua, không chừng những lãnh thổ mà trước đó cướp được sẽ phải trả lại hết, chiến công hiển hách mà lão ta lập ra cũng bị trôi đi mất.

Thắng thua đều không có chỗ tốt, chỉ cần là một vị chính trị gia thành thục đều sẽ phản đối chiến tranh. Cho dù muốn đánh thì cũng phải chờ sau khi lão ta chết rồi mới đánh, miễn cho ảnh hưởng đến thanh danh của lão khi còn sống.

..........

“Lão gia, đại thiếu gia và nhị thiếu gia tới.”

Nghe được câu nói tràn ngập hai nghĩa của người hầu, Hudson suýt chút nữa còn cho rằng hắn có hai đứa con trai. Hắn lập tức phản ứng lại, “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia” trong miệng của người hầu này chắc là huynh trưởng của y.

Có lẽ là vì quen thuộc nên mới xuất hiện cái cách xưng hô loạn thất bát tao này. Dù sao khi còn ở trong gia tộc thì vẫn xưng hô như vậy.

Chẳng qua sau khi tới Sơn Địa lĩnh thì Hudson đã tự động được thăng cấp trở thành lão gia, còn về cách xưng hô với hai vị huynh trưởng, người hầu vẫn tuân theo sự quen thuộc ở sâu trong nội tâm.

Hudson cũng chẳng có thời gian để tính toán với người này, đầu óc không dùng được cũng là bình thường, nếu không thì tại sao lại trở thành người hầu chứ?

Nếu như là người có chút thông minh tài trí, chỉ dựa vào công lao đi theo Nam tước Hudson quanh năm suốt tháng an tiền mã hậu thôi cũng đã sớm được đề bạt đến cương vị trọng yếu hơn rồi.

Bình Luận (0)
Comment