Người dịch: Whistle
“An bài người qua chiêu đãi, ta rửa mặt xong sẽ tới liền.” Hudson hơi vui mừng nói.
Sự vui mừng này xuất phát ra từ tận đáy lòng, giống như là một loại bản năng vậy. Trong trí nhớ mà chủ cũ lưu lại, hai vị huynh trưởng này đều rất chiếu cố cho hắn.
Là người kế thừa, Hudson cũng không hề bài xích loại tình cảm này. Con người là sinh vật quần cư, nếu như thật sự không có một chút tình cảm nào thì cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.
Nếu như không phải sự bàng hoàng xuất hiện trong lòng làm cho hắn không biết nên đối mặt như thế nào thì có lẽ hắn đã chạy tới gặp mặt mà không cần rửa mặt gì rồi.
Đều là anh em trong nhà, kỳ thực cũng không cần nhiều lễ tiết như vậy. Chỉ cần không có người ngoài ở đây thì có thất lễ hay không cũng không quan trọng.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt xong, Hudson liền điều chỉnh tâm tình của bản thân. Mọi chuyện cứ tuân theo bản tâm là được, không cần phải biểu diễn quá mức.
Ở trước mặt người quen, càng che giấu thì sẽ càng dễ lộ ra sơ hở. Dù sao mọi người cũng đã chia cách nhiều năm, trong lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thay đổi cũng là chuyện bình thường.
......
“Nelson, đã lâu không gặp! Trước đó phụ thân còn nói là sẽ viết thư gọi hai anh trở về, vốn cho rằng chúng ta có thể sẽ gặp nhau sớm thôi, không ngờ lại kéo tới bây giờ.” Hudson có chút cảm khái nói.
Nhoáng cái đã 3 năm không gặp, không thể không nói thế giới quý tộc thật sự là ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.
Nếu như lần này không phải vì gia tộc Koslow thu hoạch quá lớn, cần tập trung thực lực để chấn nhiếp tiểu nhân, có lẽ còn không biết lúc nào thì 3 anh em họ mới có thể gặp mặt nhau.
Đừng nói là ở ngoài ngàn dặm, ngay cả vài trăm dặm cũng là như cách hai thế giới rồi. Không có sự vụ trọng đại, có rất ít người sẽ chạy vài trăm dặm tới thăm.
Ngay cả thư từ qua lại cũng là ít lại càng ít. Dù gì thì chi phí truyền tin trong thời đại này cũng rất cao, không có cơ quan gửi thư chính thức nào, chỉ có thể tự mình phái người truyền đi.
“Quả thật là rất lâu rồi, bất quá em thật sự đã thay đổi rất nhiều đấy!”
“Ngày đó, khi nhận được thư của phụ thân, anh còn tưởng là trò đùa quái đản của người nào đó. Chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi, ai có thể tưởng tượng một vị thiếu niên ngay cả việc huấn luyện Kỵ sĩ mà cũng phải lười biếng ngày đó lại biến thành Sơn Địa nam tước tiếng tăm lừng lẫy.” Nelson cười ha hả đáp lại.
Có thể thấy được y đang rất cao hứng thay cho Hudson. Là trưởng tử trong nhà, từ khi ra đời thì cái chức vị Nam tước đã được gán lên người y.
Dựa theo luật thừa kế của vương quốc Alpha, chỉ cần Nelson không tự tìm đường chết, không phải là thằng đần không thể tu luyện, y liền có thể kế thừa tước vị một cách thuận lợi.
Từ lúc ra đời thì đã được ngậm thìa vàng nên đương nhiên là y không cảm thấy có gì phải ghen ghét. Huynh đệ có năng lực thì sức mạnh của gia tộc sẽ không ngừng mở rộng, đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt.
Ở phương diện này, Nelson thật sự là một tấm gương tốt không thể nghi ngờ.
Tại trong trí nhớ, những cuộc huấn luyện Kỵ sĩ lúc nhỏ của Hudson đều được vị huynh trưởng này giám sát hoàn thành. Đơn giản tới nói, chính là ăn đòn không ít.
Bất quá ngoại trừ có yêu cầu nghiêm ngặt về phương diện tu hành ra thì vị huynh trưởng này cũng rất biết chăm sóc về cuộc sống thường ngày.
Là trưởng tử trong nhà, là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của vị trí Nam tước, Nelson có thể được hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn những người khác. Y cũng thường xuyên lấy không ít đồ tốt ra chia sẻ với mọi người.
Bao gồm cả việc ả mẹ kế sau khi vào cửa có thể tuân thủ quy củ như vậy đều không thiếu công lao của vị huynh trưởng này.
Là một người thừa kế, y có rất nhiều đặc quyền. Bọn người hầu dám chậm trễ với những người con thứ như Hudson, nhưng lại tuyệt đối không dám đắc tội với người thừa kế.
Dù sao ở trong trí nhớ của Hudson, trước khi vị huynh trưởng này rời đi đã từng cảnh cáo toàn bộ những người hầu lớn nhỏ trong phủ một lần.
Nhất là mấy kẻ đã phụ thuộc vào Nam tước phu nhân kia còn bị y đánh cho bán thân bất toại. Bán thân bất toại theo đúng nghĩa đen luôn, không đến một tháng liền trực tiếp đi gặp Thần Hi chi chủ.
Biến cố sau này có khả năng cao là do Nam tước Redman xuất thủ. Con trai và người hầu rõ ràng là không cùng một đẳng cấp, cho nên những phần tử không ổn định thì hiển nhiên là không thể lưu lại.
Hiệu quả lập uy hết sức rõ ràng, dù là đã qua hai ba năm, nhưng người hầu trong phủ vẫn rất giữ quy củ.
Ai cũng biết đại thiếu gia nổi giận là sẽ thật sự đánh chết người, cho dù là thân tín của Nam tước phu nhân thì cũng sẽ chết một cách vô ích.
“Thật sự đúng là như vậy, Nelson rời nhà 3 năm, ta rời nhà còn chưa tới 2 năm, tiểu tử ngươi thay đổi đến mức làm cho người khó có thể tưởng tượng.”
“Bất quá Hudson, em có nghĩ đến không. Nếu như không phải bọn anh chạy về nhà thì cũng không biết là trong nhà xảy ra nhiều biến cố như vậy.”
“Chỉ là tiểu tử ngươi thật sự là quá mềm lòng, Lesul dám trộm sinh mệnh nguyên dịch của em mà em cũng không dám đánh nó?”
“Nhưng mà em yên tâm, mấy chuyện như đánh em trai thì ta là số một. Bọn anh đã chào hỏi với Mục sư Quinn rồi, ông ta sẽ không trị liệu cho tiểu tử kia đâu, ít nhất nó còn phải nằm thêm nửa tháng nữa.”
Nghe xong lời này, Hudson biến sắc, giống như nhớ lại một chuyện cũ kinh hồn nào đó.
“Đánh em trai là loại chuyện phải nhân lúc còn sớm, nếu không sau này sẽ đánh không lại.”
Lời kịch kinh điển này chính là bóng ma thời thơ âu trong lòng Hudson. Nếu như không phải tên này vẫn luôn không tim không phổi, khắp mọi mặt đều biểu hiện rất bình thường, hắn còn sẽ hoài nghi là có phải đang bị vị tiền bối nào phụ thần rồi không.