Người dịch: Whistle
“Đủ rồi! Không biết nói chuyện thì đừng nói, không có người nào sẽ xem ngươi như người câm đâu.”
“Hudson, em làm rất tốt. Không cần phải chấp nhặt với một tên phế nhân làm gì, mọi người vốn đã không còn là người của một thế giới, bỏ mặc mới là lựa chọn tốt nhất.” Nelson nghiêm nghị khiển trách.
Huynh đệ trong nhà nội đấu cũng không phải chuyện vinh quang gì. Vội vàng che lấp còn không kịp, há có thể chủ động nhắc tới.
Bất quá Hudson vẫn có thể nghe ra được ẩn ý trong đó. Hiểu đơn giản chính là Lesul đã bị trong nhà từ bỏ, có lẽ vừa trưởng thành liền sẽ bị đuổi đi.
Khả năng cao là ngay cả dòng họ Slovenian cũng không thể sử dụng. Dù sao để cho một kẻ ngay cả Kỵ sĩ cũng không phải mang danh gia tộc ra ngoài lăn lộn thì chỉ làm mất mặt gia tộc mà thôi.
Nguyên nhân vô cùng rõ ràng, đơn giản là vì Hudson quật khởi quá nhanh, các thành viên trong gia tộc cảm thấy để lại Lesul sẽ gây bất lợi cho việc đoàn kết của gia tộc.
Đương nhiên cũng không loại trừ tình hình tài nguyên trong nhà đang căng thẳng, không còn đủ sức để ủng hộ nhiều con cháu phát triển như vậy, bèn dứt khoát từ bỏ một kẻ có nhân phẩm kém nhất.
Đây cũng là chuyện mà Hudson gây ra, vì ủng hộ Sơn Địa Lĩnh phát triển, Nam tước Redman đã bỏ hết tất cả vốn liếng.
Vì giành lấy lãnh địa này, ông ta đi tặng lễ khắp bốn phía, nhờ quan hệ cũng phải bỏ không ít tiền, những sự ủng hộ sau đó cũng chưa từng đứt đoạn.
Những tên nông nô đi theo Hudson ra ngoài không trở về thì không nói, ngay cả gia quyến cũng được đưa tới đây. Không chỉ cho người, còn có mấy chục vạn pound lương thực cũng được lục tục ngo ngoe đưa tới.
Hơn nữa còn không chỉ có những thứ này. Thế cục ở hai quận Wright và Ryton trước đó vốn đã khẩn trương, ép cho tất cả chi mạch của gia tộc Koslow trong tỉnh phải mở rộng quân bị.
Nam tước Redman cảm thấy lo lắng về thời cuộc nên cũng đã mở rộng đội hộ vệ lên đến năm trăm người. Mặc dù binh sĩ đều do nông nô tạo thành, tiết kiệm được không ít quân lương, nhưng quân phí vẫn là tăng lên ào ào.
Tiêu xài nhiều như vậy nên tình hình tài chính trong nhà đương nhiên là sẽ căng thẳng. Lấy tính cách của Lesul, Hudson biết chắc là đứa em trai không có mắt này sẽ lại chạy tới trước mặt phụ thân để thể hiện cái cảm giác tồn tại ngu ngốc của nó.
Cộng thêm sự cổ vũ của những thành viên khác trong gia tộc, dưới cơn nóng giận, Nam tước Redman đưa ra quyết định là sẽ từ bỏ đứa con trai ngu xuẩn này thì cũng không có gì kỳ quái.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng chính là cái hố mà Hudson đã đào trước khi rời nhà, hắn đã tạo cho Lesul một hình tượng “ngu xuẩn” trong lòng của Nam tước Redman.
Một khi quan niệm này thâm căn cố đế, bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ được phóng đại. Từ ngày này qua tháng nọ, khi tình cha con mất hết thì cũng là lúc bộc phát.
“Yên tâm đi, Nelson. Chấp nhặt với một tên ngu xuẩn chỉ có thể làm giảm cấp bậc của chúng ta mà thôi.”
Không nhắc tới những chuyện phiền lòng này nữa, anh em chúng ta hiếm có dịp gặp nhau, hay là tâm sự những chuyện mà hai anh đã trải qua đi.” Hudson đại độ nói.
Hắn thật sự là không định so đo chuyện này. Dù sao cũng đã hố cho người ta mất đi thân phận quý tộc rồi, cho dù có thể sống sót thì nửa đời sau cũng phải sống một cuộc sống cơ cực.
......
Phong Diệp lĩnh, vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cày bừa vụ thu, Nam tước Kettler đã ép binh sĩ phải cởi bỏ khôi giáp, cùng nhau xuống ruộng làm việc.
Những chuyện như vậy rất phổ biến ở toàn bộ lục địa Aslante. Vào lúc nhàn rỗi thì huấn luyện quân sự, lúc mùa vụ thì về nhà trồng trọt.
Cũng không phải là không có binh sĩ hoàn toàn thoát ly khỏi sản xuất, nhưng đó cũng là cực kỳ thiểu số. Đại bộ phận binh lính đều kiêm thêm chức nghiệp nông phu, tất cả mọi người đều đã quen rồi.
Nhìn xem tràng cảnh bận rộn, Nam tước Kettler đang đắm chìm trong sự vui sướng của mùa thu hoạch.
Đồng ruộng ở Phong Diệp lĩnh đều rất màu mỡ, sản lượng lương thực có thể cao hơn đất đai ở phương bắc 70-80%, nếu như luận về “lợi ích”, một mẫu đất ở đây có thể so với mấy mẫu đất ở phương bắc.
Thế mà rất nhanh thôi thì y liền không thể nào cao hứng nổi, chỉ là bị một dòng suối nhỏ chia cắt, đối diện đã hoàn thành xong cày bừa vụ thu trước một bước. Trong cánh đồng chỉ còn lại vài vị phụ nhân đang cầm rổ không ngừng gieo hạt.
Hạnh phúc đều tới từ việc so sánh, đều là cày ruộng, nhưng sức người không thể nào so được với gia súc. Dù là binh sĩ cường tráng nhất cũng không cày lại một thớt người chạy chậm.
Không phải là Nam tước Kettler không có ngựa, chỉ là ngựa trong tay y đều là chiến mã cao quý, cũng không thể để cho chiến mã đi cày ruộng nha?
Không phải là chiến mã không thể cày ruộng, chỉ là cái giá phải trả có chút lớn. Vạn nhất không cẩn thận làm phế một con thì y sẽ đau lòng chết.
Một đường từ phương bắc chạy tới đây, chiến ma trong tay Kettler liền không ngừng giảm bớt. Nếu như cứ tiếp tục tổn thất nữa, sợ là có ngày Kỵ binh đều phải biến thành bộ binh.
Nam tước Kettler lập tức loại bỏ cái suy nghĩ không đáng tin cậy này, cau mày hỏi: “Chú Holman, gần đây không có chỗ nào có bán trâu cày hay ngựa kém chất lượng sao?”
Đất nhà ai thì người ấy lo. Dựa theo tốc độ trồng trọt hiện giờ, chỉ riêng mảnh đất ở Phong Diệp lĩnh này thôi cũng đã rất khó có thể hoàn thành trồng trọt trước khi thời tiết đổi mùa rồi, lại càng không cần phải nói đến những mảnh thuộc địa ở bên ngoài.
Bỏ hoang một mùa cũng là thiệt hại, trơ mắt nhìn xem tài sản vốn nên thuộc về mình trôi qua, dù là tâm tình đang tốt thì Nam tước Kettler cũng không chịu nổi.
Nếu như tất cả mọi người đều như vậy thì không nói. Nhưng hết lần này tới lần khác ông bạn hàng xóm tốt của y đã hoàn thành việc trồng trọt trong lãnh địa trước một bước.