Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 170 - Chương 170 - Huynh Đệ Gặp Nhau (3)

Chương 170 - Huynh Đệ Gặp Nhau (3)
Chương 170 - Huynh Đệ Gặp Nhau (3)

Người dịch: Whistle

“Đừng nói là mua sắm gia súc, cho dù là thuê gia súc thì cũng không có người nguyện ý. Bây giờ cũng chỉ quý tộc bản địa mới có gia súc, cho dù có bỏ ra một giá tiền rất lớn thì cũng không có người chịu thuê cho chúng ta.”

Kỵ sĩ Holman tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Thật sự là ông ta đã rất cố gắng đi tìm kiếm gia súc rồi. Đáng tiếc là những tư liệu sản xuất này đều bị quý tộc khống chế trong tay, ngày bình thường cũng đều hiếm thấy trên thị trường chứ đừng nói là vào mùa vụ như hiện giờ.

Quý tộc bản địa thì còn có thể dựa vào quan hệ nhân mạch để suy nghĩ biện pháp từ chỗ của bằng hữu thân thích, nhưng những kẻ ngoại lai như bọn hắn thì chẳng có thân thích ở gần nào để nghĩ.

Có tiền cũng không có tác dụng, người ta tình nguyện cầm đi đổi nhân tình cũng không nguyện ý kiếm thêm mấy viên kim tệ của bọn hắn.

“Con quỷ hút máu tham lam ở bên cạnh kia thì sao, không phải làm ăn gì hắn cũng ăn sao?”

Nam tước Kettler tức giận bất bình hỏi.

Trước đó vì chuyện đoạt nhân khẩu đổi lương mà y đã bị Hudson lừa cho rất thê thảm. Bởi vì không nộp đủ nhân khẩu nên Nam tước Kettler đã bị Bá tước Pierce phạt nặng.

Số tiền phạt đó còn nhiều hơn giá trị trong cuộc trao đổi với Hudson. Nhất là sau khi biết được phủ tổng đốc đang bán lương thức với giá ổn định thì y thật sự là giận run người.

Nhưng hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, làm ăn là làm ăn. Không không có người nào sẽ ngờ là bởi vì thế cục đại lục phát sinh biến cố mà Bá tước Pierce sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp cuộc tranh chấp trong hai quận.

Dựa theo lôgic bình thường, chủ nhân của tỉnh Đông Nam là Bá tước Pierce chỉ cần ở bên cạnh vừa xem náo nhiệt, vừa ở sau màn trợ giúp, nhìn bọn họ đấu với nhau là đủ rồi.

Cho dù là muốn xuất thủ thì cũng là chuyện khi các phương đã phân ra thắng bại. Chọn mấy tên to con thắng trận gõ một phen thì có thể đóng vai người tốt ở trước mặt của một đám kẻ thất bại rồi.

Tin tức chênh lệch dẫn đến phán đoán sai lầm, khiến cho Nam tước Kettler bị lỗ vốn trong một vụ kinh doanh. Có chơi có chịu, Kettler cũng không phải người thua không trả tiền.

Chẳng qua nếu như muốn y lấy tâm thái bình tĩnh để đối đãi với ông bạn hàng xóm đã hố mình thì thật sự là làm khó cho y. Diễn kịch ở trước mặt người ngoài là đủ, nếu như ở trước mặt người mình mà cũng phải tiếp tục giả vờ thì cũng quá mệt mỏi.

“Ta đã đích thân qua đó dò hỏi rồi, Nam tước Hudson đang bận sai người khai hoang, không có gia súc thừa để thuê cho người ngoài.”

Lời mà Kỵ sĩ Holman nói ra càng làm cho Kettler cảm thấy hâm mộ ghen ghét hơn. Cày bừa vụ thu của nhà mình có hoàn thành thuận lợi được hay không còn chưa biết, đối diện lại có dư lực để điều động nhân thủ đi khai hoang.

Bất quá diện tích trồng trọt của Sơn Địa lĩnh rất ít cũng là sự thật. Chỉ với mấy vạn mẫu đất ở trên bình nguyên thì thật sự là không nuôi nổi hơn vạn nhân khẩu trong lãnh địa.

Không muốn mua sắm lương thực với số lượng lớn từ bên ngoài thì cũng chỉ có thể mượn đất của “ngọn núi”. Sơn mạch Salam liên miên bất tuyệt chính nơi dự trữ đất đai của Sơn Địa lĩnh.

Đương nhiên cũng không phải chỉ có một mình Hudson đủ điều kiện mượn đất của “ngọn núi”, ba Kỵ sĩ lĩnh ở bên cạnh cũng có thể mượn được.

Đáng tiếc là đến giờ này mà ba tên xui xẻo bên cạnh vẫn chưa tích lũy xong vốn liếng ban đầu. Chỉ riêng việc phát triển lãnh địa gia nghiệp thôi mà đã không làm nổi, làm gì còn sức mà tổ chức nhân thủ đi khai hoang.

“Thực sự là tiện nghi cho hắn! Sơn mạch Salam lớn như vậy đều đã biến thành hậu hoa viên nhà hắn, ngay cả một vị đối thủ cạnh tranh cũng không có.” Nam tước Kettler buồn bực nói.

Bọn họ là người chọn lãnh địa đầu tiên, nếu như biết trước sơn mạch Salam là một mảnh bảo địa thì có nói gì y cũng phải cướp đến tay! Vậy tại sao Kettler lại lựa chọn Phong Diệp trấn vậy?

Cũng chỉ vì hai chữ “sơn mạch” gạt y, mặc dù biết là trong sơn mạch Salam có mỏ, nhưng khi cân nhắc đến vấn đề không thể tự cung tự cấp lương thực và sợ bị đối thủ cạnh tranh phong tỏa, cuối cùng y vẫn lựa chọn một Phong Diệp lĩnh giàu có và đông đúc hơn.

Đương nhiên, nếu như thật sự lựa chọn khu mỏ quặng Salam thì có lẽ lãnh địa của y cũng chỉ còn lại có khu mỏ quặng mà thôi .

Mặc dù chỗ là do họ chọn trước, nhưng quyền phân chia biên giới cụ thể lại nằm trong tay phủ tổng đốc.

Hudson có thể nhặt được tiện nghi là vì gia tộc Koslow có nhiều thân thích bằng hữu, nhân mạch quan hệ rộng, làm tốt quan hệ xã hội ở giai đoạn trước.

Nếu như đổi lại thành Kettler, cho dù y có tặng lễ thì cũng không có người dám thu. Không bị tận lực nhằm vào đều đã xem như chiếu cố rồi, càng đừng nói đến chuyện phải tranh giành lợi ích cho y.

“Kettler, cháu cũng không cần phải hâm mộ bọn hắn. Tính toán thời gian thì chắc là gia tộc cũng đã nhận được tin tức về tình huống bên này rồi.”

“Phương diện khác thì gia tộc rất khó trợ giúp được cháu. Nhưng mà về những nô lệ thú nhân bình thường thì gia tộc lại không thiếu.”

“Chỉ cần đội chào hỏi những đội bắt nô lệ bên dưới, nhờ bọn họ lần sau hàng động thuận tiện mang thêm là được.”

“Chỉ là cháu thật có thể thuần hóa nhưng thú nhân này thành những vị nông phu hợp cách sao? Nếu là thuần hóa không thành công thì sẽ mất cả chì lẫn chài đó!”

Kỵ sĩ Holman nói sang chuyện khác. Ông ta không muốn nhìn thấy đứa cháu trai trước mặt này bởi vì ghen ghét mà trêu chọc cho mình một đối thủ mạnh mẽ, làm vậy sẽ chỉ hủy hoại nó mà thôi.

“Yên tâm đi, chú Holman. Không phải tất cả chủng tộc thú nhân đều gian ngoan bất biến, trong thú nhân cũng có rất nhiều chủng tộc nhát gan.”

“Khi còn ở phương bắc thì cháu đã từng thủ thuần hóa bọn chúng rồi. Mặc dù đại đa số đều là thất bại, nhưng cũng có lúc thành công.”

Bình Luận (0)
Comment