Người dịch: Whistle
“Nếu như không phải vì cách đế quốc Thú Nhân quá gần, mọi người lo lắng sẽ kích thích đến đế quốc Thú Nhân, sợ là nô lệ thú nhân đã sớm tràn ngập khắp phương bắc rồi.”
“Đừng quên, đế quốc Thú Nhân cũng tồn tại nông nghiệp. Mặc dù trồng trọt và thu hoạch không giống nhau, nhưng chuyện này cũng đã chứng minh là bọn chúng có tiềm lực để trở thành một nông phu.”
“Cho dù không trồng được thì cũng có thể mang bọn chúng ra ngoài đánh trận, sẽ không mất cả chì lẫn chài.”
“Cháu có dự cảm là cuộc xung đột lần này giữa vương quốc và Giáo Đình sẽ không xảy ra chiến tranh, có lẽ chỉ làm ầm ĩ nửa năm một năm thì nhiệt độ sẽ trôi qua, hai bên sẽ ngừng công kích lẫn nhau.” Kettler rất tự tin nói.
Rất nhiều người nhắc tới thú nhân liền biến sắc, cho là thú nhân rất mạnh mẽ. Chỉ có người sinh trưởng ở phương bắc mới biết rõ, thực ra thú nhân cũng là một quần thể có sự phân hóa nghiêm trọng giữa người mạnh nhất và người yếu nhất.
Thành viên của những chủng tộc thú nhân cường đại đều sức chiến đấu mạnh mẽ. Tỉ như nói: Tộc Behemoth. Tùy tiện chỉ ra một con Behemoth trưởng thành cũng là cường giả đại lục .
Những chủng tộc nhỏ yếu như người chuột, người lượn, người lùn, người thỏ...... Cả đám đều nhát như chuột, sức chiến đấu còn không bằng người bình thường.
Đế quốc Thú Nhân cường đại chủ yếu đều bởi vì ngũ đại hoàng tộc cường đại. Bên dưới có vô số chủng tộc, thực lực nội bộ cũng bị phân hoá cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu như tất cả thú nhân đều mạnh mẽ như trong truyền thuyết thì vương quốc Alpha đã sớm bị đánh tan rồi, căn bản không thể nào cầm cự được đến bây giờ.
“Ừm, trong lòng cháu có tính trước là được. Bất quá cũng không cần lãng phí thời gian với những chủng tộc lười biếng quá mức kia. Cho dù là có khả năng thuần hóa thì cũng chỉ lãng phí lương thực mà thôi.” Kỵ sĩ Holman nhắc nhở.
“Yên tâm đi, chú Holman. Cháu sẽ chú ý phương diện này, cháu cũng không dám nhận những kẻ phế vật chỉ có thể cạp đất kia.”
Trong khi nói chuyện, trong lòng Nam tước Kettler vẫn còn có mấy phần sợ hãi, giống như đã nhớ lại những ký ức chán ghét trước đó.
Thế giới rất lớn nên cũng không thiếu cái lạ.
Trong đế quốc Thú Nhân có vô số chủng tộc loạn thất bát tao. trải qua vô số năm khôn sống mống chết, tất cả chủng tộc đều đã tiến hóa ra phương thức sinh tồn cho riêng mình.
Có vô số phương thức, chỉ có ngươi không nghĩ tới chứ không có bọn chúng làm không được.
Lấy làm nông, đi săn mà sống đều là những sinh linh bình thường. Lấy lá cây, cỏ dại mà sống thì chỉ có thể nói rõ là bọn chúng đang giữ lại những tập tính sinh hoạt nguyên thủy nhất.
Nhưng lúc nào cũng có một vài chủng tộc khác lạ, tiến hóa ra đủ loại thiên phú kỳ quái . Tỉ như nói: có thể ăn đất mà sống.
Theo cày bừa vụ thu bắt đầu, vấn đề không đủ sức lao động đã được thể hiện ra ở trước mặt các vị lãnh chúa mới.
Vấn đề giống nhau, nhưng những lãnh chúa gặp phải lại là những người khác nhau, kết quả cuối cùng đương nhiên là cũng không giống nhau.
Quý tộc bản địa dựa vào quan hệ nhân mạch để chạy khắp nơi mượn người, mượn gia súc, cơ bản đều có thể thuận lợi hoàn thành cày bừa vụ thu.
Một đám quý tộc phương bắc thì thảm rồi, gia tộc ở xa ngoài ngàn dặm, cho dù có cầu viện thì cũng nằm ngoài tầm tay với. Đám tiểu đồng bọn đi cùng thì thân mình còn lo chưa xong, làm gì có thời gian mà quan tâm đến người khác chứ.
Dù rằng binh sĩ đều bị đuổi đi đất ruộng hết rồi, nhưng vẫn còn có một số lớn đất đai bị bỏ hoang.
Giá của nô lệ loài người trên thị trường đã lên vô cùng cao, ngay cả một người có mỏ như Hudson còn phải sợ, những tên lãnh chúa nghèo nàn thì càng không cần phải nghĩ tới.
Cho dù là gia sản giàu có thì cũng chỉ có thể mua được số lượng ít. Muốn mua với quy mô lớn cũng không được, không phải là vấn đề giá cả, mà là trên thị trường căn bản không có “hàng” để bán.
Trong hai năm gần đây, các quốc gia trên đại lục đều không phát sinh cuộc đại chiến nào. Số nô lệ lưu lạc trên thị trường hiện giờ đều do những chủ nô cần tiền để quay vòng nên mới chuyển nhượng lại.
Dưới tình huống bình thường, đại quý tộc sẽ không bán nô lệ của mình, làm vậy có thể vô tình bại lộ một chút bí mật của nhà mình.
Sau một bị thiệt vì bỏ hoang đất đai, mọi người đương nhiên là sẽ phải nghĩ biện pháp giải quyết. Có người ủy thác thương nhân mua sắm gia súc, cũng có người để mắt tới nô lệ thú nhân.
Một nhà hai nhà thì không sao, nhưng cùng một lúc liền có mấy chục nhà thì chung quy vẫn làm cho lượng biến.
Nhìn thấy những ông bạn hàng xóm bắt giữ những nô lệ bình thường, có người nghĩ rằng nô lệ thú nhân đã có nhà mua mới, lập tức có vô số kẻ ăn theo, việc bắt giữ và buôn bán nô lệ ở biên giới đều trở nên phồn vinh.
Rất nhiều tộc nhân bị bắt lập tức làm cho các bộ lạc thú nhân coi trọng. Đối mặt với đội bắt nô lệ hung cực ác thì những bộ lạc nhỏ chỉ đành bất lực, nhưng có thể bẩm báo lên cao tầng.
Cuối cùng chuyện này được báo lên người đang trực ở biên giới là thân vương Butswig.
“Phái người đi thăm dò xem rốt cuộc là tên pháp sư nào bị điên, hay là do tổ chức tà giáo nào lại muốn kiếm chuyện rồi?”
Không trách Butswig sẽ nghĩ như vậy, lúc trước nhân tộc bắt nô lệ chỉ chọn những chủng tộc có nhan trị cao và sức chiến đấu thấp.
Lần này thì khác, cái gì mà người đầu trâu, người đầu chó, người chuột, người lùn, người lợn, Goblin...... Đều bị mất tích rất nhiều nhân khẩu.
Ngoại trừ một số ít chủng tộc có chút sức chiến đấu ra thì còn lại cũng là yếu gà trong yếu gà.
Bàn về địa vị thì những chủng tộc này cũng giống như nô lệ ở thế giới loài người thôi, thậm chí ngay cả nô lệ cũng không bằng.
Ít nhất là nô lệ còn có thể sáng tạo ra tài phú, mà đại bộ phận chủng tộc trong này ngoại trừ lãng phí lương thực ra thì cái gì cũng sai.