"Hầu tước, kẻ địch đã rút vào rừng, không nên tiếp tục truy đuổi nữa."
"Bọn chúng không mang theo bao nhiêu lương thực, nguồn nước trong rừng sẽ không đủ cung cấp cho quân đội, chỉ cần bao vây vài ngày thì tinh thần của quân địch sẽ sụp đổ!"
Quân đoàn trưởng Barksi tiến lên đề nghị.
Đánh bại quân đoàn Địa Hình Long là con đường duy nhất để quân đoàn Bá Vương Long trở thành quân đoàn số một của nhân tộc. Nhìn thấy kế hoạch sắp hoàn thành, ông ta không muốn tổn thất thêm những binh lính tinh nhuệ quý giá này nữa.
Bao vây tuy không phù hợp với quy tắc chiến tranh trên đại lục, nhưng trong các cuộc chiến tranh chống lại dị tộc, các quy tắc này đã bị họ phá vỡ từ lâu.
Phá vỡ quy tắc cũng khiến người ta nghiện. Sau khi được tận hưởng lợi ích từ đó, hiện giờ dù có dùng phương pháp tương tự để đối phó với quân đội Giáo Đình cũng sẽ không nương tay.
"Kẻ địch sẽ không ngồi yên chờ chết, viện quân không thể nào đến đây trong thời gian ngắn, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không thể buông tay đánh cược một lần."
"Truyền lệnh xuống, để cho toàn quân đề cao cảnh giác, phòng ngừa quân địch phá vây lúc nửa đêm!"
Nói xong, Hầu tước Sunil vẫn không nhịn được lắc đầu.
Nhìn thấy sự yếu đuối của Giáo Đình, lúc này ông ta đã không còn sợ hãi kẻ địch như lúc ban đầu. Suy nghĩ hiện tại của Hầu tước Sunil không chỉ là đánh bại quân địch nữa, mà còn muốn giành lấy lợi ích lớn nhất cho Đế quốc.
Chiến tranh tiến hành đến hiện giờ, đã từ giao tranh đơn thuần trên chiến trường tăng lên đến phương diện chính trị.
Một Giáo Đình yếu ớt mới có thể đảm bảo Đế quốc Frank chiếm ưu thế trong cuộc tranh giành quyền lực ngôn luận của nhân tộc sau chiến tranh.
"Giết!"
"Giết!". . .
Kỵ binh Địa Hình Long từ trong rừng xông ra, lại một lần nữa lao vào hỗn chiến với người Frank. Hai đội kỵ binh tinh nhuệ đã bắt đầu va chạm mãnh liệt trên bình nguyên.
Chỉ trong nháy mắt, chiến trường lại có thêm rất nhiều bộ thi thể. Nhưng quân đội Giáo Đình hiện giờ chỉ muốn đột phá vòng vây, đã không còn quan tâm đến sự sống chết của đồng đội nữa.
Hiện tại bọn chúng chỉ còn một con đường duy nhất: Lao ra ngoài!
Quay đầu lại thì nhất định sẽ chết!
Phá vỡ sự ngăn cản của quân đoàn Bá Vương Long, phía sau còn có bộ binh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bên ngoài vòng vây còn có kỵ binh bình thường đang di chuyển tới lui.
Tất cả những điều này đều không quan trọng, trong thời khắc nguy cấp này, trong đầu của kỵ binh Giáo Đình chỉ có một suy nghĩ là lao ra ngoài.
Bóng đêm có thể che lấp được cảnh tượng huyết nhục văng tứ tung, nhưng lại không thể che lấp được hiện thực là những xác chết đang nằm la liệt khắp nơi. Ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất, phơi bày mảnh nhân gian địa ngục này.
Chiến đấu vẫn tiếp tục, hai bên đều đã giết đến đỏ cả mắt.
"Truyền lệnh xuống, người đầu hàng không giết!"
Sau khi mệnh lệnh của Hầu tước Sunil được phát ra, những câu khẩu hiệu "Người đầu hàng không giết" đã đè sụp tinh thần của quân đội Giáo Đình.
"Phanh!"
Một binh sĩ Giáo Đình buông vũ khí xuống cầu xin tha thứ, sau đó là tên thứ hai, thứ ba. . . Mãi cho đến khi vô số binh sĩ Giáo Đình từ bỏ chống cự, cuộc đại chiến đẫm máu này đã kết thúc. . . .
Trên Thánh Sơn, trải qua một phen điều tra, Shelter VII cuối cùng đã tìm ra chân tướng về sự sa ngã của các Thiên Sứ.
Tên nội gián tràn trộn vào Giáo Đình đã động tay chân vào quả cầu thủy tinh ngay từ đầu, kết quả là những linh hồn bình thường vốn nên bị phong ấn đã bị người đặt phân hồn của Ác ma .
Cộng thêm hai bình Minh Hà Chi Thủy đến từ địa ngục, trực tiếp khiến những linh hồn hòa nhập vào cơ thể Thiên Sứ này phát điên. Oán khí rất nhanh ăn mòn linh hồn của Thiên Sứ, gây ra cái ác ẩn sâu trong linh hồn họ.
Kết quả cuối cùng chính là: Thiên Sứ vốn nên là trợ lực của Giáo Đình thì lại hóa thành đao phủ tàn ác nhất hành quyết Thánh Sơn.
Sau khi hiểu rõ ngọn ngành sự việc, Shelter VII ngoài tức giận ra cũng chẳng làm được gì.
Bọn người ra tay hãm hại đều là những tên tội phạm bị Giáo đình truy nã. Nếu bọn chúng dễ đối phó như vậy thì đã sớm bị Giáo đình thanh trừng sạch sẽ rồi.
Chuyện mà năm xưa không làm được, hiện giờ lại càng không làm được. Sau khi trở thành Thánh Vực, những kẻ này đã sớm hòa nhập với các quốc gia trên đại lục.
Cho dù là những người vốn từng đơn độc, nhưng sau khi người ta đột phá Thánh Vực cũng sẽ chọn một cường quốc để nương tựa.
Với lực lượng hiện tại của Giáo Đình, ngay cả việc giết gà dọa khỉ cũng không làm được. Bởi vì đàn gà này đều đã thành tinh cả rồi, không còn là nhục thể phàm thai như trước nữa.
"Giám mục Sauron, việc triệu hồi Thiên sứ là do ngươi phụ trách. Xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Shelter VII khiến cho Giám mục Sauron như rơi xuống hầm băng.
Triệu hồi thiên sứ là đại sự, không phải là chuyện một tên Hồng y giáo chủ như lão ta có thể hoàn thành. Chỉ là những kẻ xui xẻo cùng phụ trách chuyện này với lão ta đã phản ứng chậm một tí xíu, đã đi gặp Thần Hi chi chủ trong trận chiến ở Thánh Sơn rồi.
Liệt sĩ lấy thân tuẫn giáo thì sẽ không cần gánh chịu trách nhiệm. Giám mục Sauron còn sống, nên liền trở thành kẻ xui xẻo, chỉ có thể gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
"Bệ hạ, đây là sai sót trong công tác của chúng thần! Nhưng chủ yếu là do kẻ địch giấu quá sâu, ngay cả quả cầu thủy tinh mà cũng có thể bị động tay động chân."
"Những thứ này đều đã được chuẩn bị từ hàng chục năm trước, trước đó hoàn toàn không có cách nào dự đoán được."
"Trước khi sử dụng, chúng thần cũng đã kiểm tra rất kỹ càng, không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì!"
Sauron run rẩy giải thích.
Tội danh quá lớn, một mình lão ta thật sự không thể nào gánh nổi trách nhiệm này. Không muốn chịu xui xẻo một mình thì chỉ có thể kéo người khác xuống nước.