Giờ thì Daniel đã hiểu rồi, quân địch bỏ mặc cho bọn hắn tấn công không phải vì người ta không chuẩn bị tốt cho chiến tranh, mà là đang muốn đánh một trận hậu cần chiến với bọn hắn.
Đêm khuya, một nhóm Ma pháp sư hệ gió lặng lẽ lên tường thành cứ điểm Sartre Kesi, sau lưng bọn họ còn có vô số hòm thuốc.
"Ban đêm trên đại thảo nguyên vào mùa đông thường có gió, hướng gió hiện giờ đang thổi về phía doanh trại quân địch, chúng ta âm thầm ra tay đẩy một phen, chỉ cần động tĩnh không quá lớn, bọn chúng sẽ không thể lập tức phát hiện ra!"
"Tuy nhiên, hướng gió ban đêm cũng có khả năng thay đổi, sau khi bột thuốc bay vào doanh trại địch thì cũng có khả năng bị thổi ngược lại."
"Thông báo trước cho quân thủ thành chuẩn bị sẵn sàng, dùng vải ướt bịt miệng mũi lại, miễn cho ngộ thương."
"Đương nhiên, nếu như thật sự có người trúng chiêu cũng không cần phải quá lo lắng, lực sát thương của những loại bột thuốc này không lớn, tác dụng chủ yếu là gây ảo giác."
"Nếu như phát hiện ra không ổn thì cứ trực tiếp đánh ngất là được, chờ đến sáng mai tỉnh lại, thuốc sẽ hết tác dụng."
Pháp sư áo đen chậm rãi nói.
Chế độc cũng cần chú trọng tỉ suất chi phí - hiệu quả, trực tiếp sử dụng loại độc dược mạnh đương nhiên là rất tốt, nhưng chi phí lại quá cao.
So ra thì chi phí của loại thuốc gây ảo giác lại rẻ hơn nhiều, nguyên liệu chính là một loại cỏ gây ảo giác mọc ở phía tây Vương quốc, lại phối trộn thêm vài loại nguyên liệu nữa.
Nghe tên cũng có thể đoán ra được công hiệu. Chỉ cần lượng sử dụng không quá lớn, cơ bản là sẽ không chết người.
Thả thứ này ở đây không phải là muốn độc chết bao nhiêu người.
Mục đích chính của việc bỏ thuốc là để kích thích giác quan của các binh sĩ thú nhân, giải phóng suy nghĩ nguyên bản ở sâu trong nội tâm.
Nếu là ở trong quân đội bình thường thì có thể chỉ gây ra một vài vụ náo loạn nhỏ. Nhưng nếu ở trong đại quân thú nhân tràn ngập mâu thuẫn, không chừng sẽ gây gây ra đại loạn.
"Yên tâm đi, pháp sư Betty."
"Chúng tôi đã sớm chuẩn bị theo như lời dặn của ngài rồi. Đêm nay tất cả binh lính đều dùng vải ướt bịt kín miệng mũi, cho dù là đi ngủ cũng không ngoại lệ!"
Nghe lời đảm bảo của Bá tước Ebert, Pháp sư Betty nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài nhóm pháp sư của họ ra, toàn bộ binh lính đều đeo khẩu trang bằng vải thô.
Rõ ràng đây không phải là lời nói suông, mà là thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Động thủ!"
Mệnh lệnh được ban ra, các Ma pháp sư trên tường thành đồng loạt xuất thủ, sử dụng ma pháp để rắc thuốc bột lên không trung.
Vì không làm cho Tư Tế của quân địch chú ý, mọi người đều ăn ý áp chế cơn chấn động ma pháp, lúc thi pháp cũng không điều động nguyên tố ma pháp giữa thiên địa.
Vì vậy mà mọi người đã tiêu hao nhiều năng lượng hơn. Nhưng trong tay của mỗi người đều đang cầm một viên Ma tinh thạch không ngừng bổ sung năng lượng.
Gió Bắc gào thét, vô số thuốc bột hòa lẫn với bụi đất, theo gió bay về phía doanh trại của đại quân Thú nhân.
"Phi, phi..."
Bụi đất đã che lấp thuốc bột, đám binh sĩ phòng thủ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ là do mình xui xẻo ăn phải một ngụm tro bụi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cơn giận của các binh sĩ phòng thủ ngày càng tăng cao, đặc biệt là ở khu vực giao giới giữa các chủng tộc, bầu không khí càng căng thẳng hơn.
"Con chuột thối, ngươi nhìn cái gì vậy?"
Một binh sĩ Người Voi đang đi tuần bỗng quát mắng đội ngũ Người Chuột trước mặt.
Trong Đế quốc Thú Nhân, chuyện các chủng tộc thượng đẳng quát mắng các chủng tộc hạ đẳng là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng không biết là do dây thần kinh nào bị chạm, trong đội quân Người Chuột bị quát mắng đột nhiên có một thanh niên Người chuột lao ra mắng lại: "Ngươi mắng ai là con chuột, bọn ta chính là bộ tộc Người Chuột cao quý!"
"Không giống với các ngươi, dù đã tiến hóa thành Người Voi, nhưng vẫn không quên được thân phận man tượng!"
Một cuộc tranh cãi vốn bình thường lại khơi dậy sự hung hăng của Người Voi. Từ bao giờ mà lũ Người Chuột hèn mọn này dám lên tiếng với bọn họ vậy?
Nếu như vậy mà cũng còn có thể nhịn được, vậy thì chẳng phải khiến cho tộc Người Voi bọn chúng chưa không thoát khỏi chủng tộc hạ đẳng, vẫn đang cùng đẳng cấp với lũ Người Chuột hôi thối này!
"Con chuột thối tha kia, ngươi đang muốn chết phải không?"
Vừa nói xong, gã Người Voi đã hung hăng vung đao chém tới, thanh niên Người Chuột không kịp đề phòng đã bị chém bay nửa cái đầu.
Trước đây, khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn bộ tộc Người Chuột sẽ lập tức nhận lỗi rồi dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng hôm nay thì khác, một nhóm chuột tức giận không biết lấy đâu ra can đảm cầm vũ khí trong tay rồi lao lên. ...
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra, Người Chuột có sức chiến đấu thấp đã nhanh chóng bị đánh bại, nhưng động tĩnh của trận chiến đã thu hút sự tham gia của các bộ lạc Người chuột và Người Voi khác.
Một cuộc xung đột nhỏ ban đầu biến thành cuộc chiến hỗn loạn giữa hai chủng tộc.
Những màn tương tự liên tục xảy ra trong quân doanh của Thú nhân. Các chủng tộc có mâu thuẫn trầm trọng đang có cừu báo cừu, có oán báo oán, khoái ý ân cừu.
Lúc đầu, giới thượng tầng của Thú Nhân cũng không coi sự hỗn loạn này ra gì.
Bởi vì xung đột chủng tộc là chuyện thường xuyên xảy ra trong đại quân Thú nhân, bọn hắn nhìn mãi cũng thành quen, có kinh nghiệm phong phú để xử lý chuyện này.
Chỉ có điều đêm nay lại khác, sau khi dục vọng trong nội tâm được khuếch đại, tất cả mọi người đều trở nên rất hung hăng.
Sau khi các sĩ quan Thú Nhân phụ trách điều tiết mâu thuẫn đến hiện trường, không những không thể ngăn chặn xung đột mà còn bị cuốn vào trong cuộc hỗn chiến này.
Cùng với việc giao tranh liên tục leo thang, cuối cùng thì các quan quân đang trong ca trực cũng đã nhận ra điều bất thường, liền vội vàng báo cáo tin tức này lên trên.