Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng hò hét giết chóc trên chiến trường đã giảm đi nhiều, bầu trời dần dần xuất hiện một vòng mặt trời đỏ rực.
"Đổ bộ, truy bắt tàn quân, tiện thể dọn dẹp chiến trường!"
Hudson lạnh lùng hạ lệnh.
Chiến tranh không dung thứ cho bất kỳ sự mềm yếu nào, đắc thế liền không thể tha người. Bất kỳ sự nhân từ nào đối với kẻ thù cũng đều là sự vô trách nhiệm đối tướng sĩ của phe mình.
Chiến tranh tiến hành đến nay đã bước vào giai đoạn dọn dẹp, và đây cũng là giai đoạn dễ lập chiến công nhất.
Vừa bước lên bờ, mùi thịt trực tiếp xông thẳng vào mũi. Nhưng vào lúc này, các binh sĩ của vương quốc lại không có chút cảm giác thèm ăn nào.
Sau khi đổ bộ, đại quân chia ra làm hai. Một phần thì truy quét tàn quân đang tháo chạy, một phần thì ở lại chiến trường để kết liễu những Thú nhân chưa chết hẳn, tiện thể gom xác Thú nhân đã chết lại một chỗ rồi thiêu hủy lần hai.
Ngay cả những thủy thủ chèo thuyền cũng không rảnh rỗi, nhao nhao xuất thủ vớt những xác thú nhân đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Lúc này, hồ Tuyết Nguyệt đã bị máu nhuộm đỏ. Vô số loài cá ăn thịt bị thu hút đến đây, nhưng vì sợ tiếng nổ của Ma tinh pháo nên bọn chúng không dám đến gần.
Bỗng dưng chết nhiều người như vậy, nếu không xử lý tốt, e rằng mảnh đất này sẽ bị biến thành tuyệt địa.
Hudson đã sớm coi hồ Tuyết Nguyệt là địa bàn của mình, nên hắn không dám để xác Thú nhân làm thức ăn cho cá trong hồ.
Lỡ như virus sinh ra biến bị, làm ô nhiễm nguồn nước, lãnh thổ hạ du sẽ gặp đại họa.
Vì lý do an toàn, tốt nhất nên vớt lên rồi dùng một mồi lửa để đốt, sau đó lại để cho các Mục sư thanh tẩy một lần nữa. ...
Đám bại binh bỏ chạy tứ tán cuối cùng đã mang được tin tức về đại bản doanh. Sau khi nhận được tin tức, Daniel liền cảm thấy đầu mình ong ong không ngừng.
Quân đội đang đóng quân ở hậu phương chỉnh đốn lại bị quân địch đánh lén cho nguyên khí trọng thương, chuyện này sao có thể?
Cần biết rằng, sau khi xác định ven hồ Tuyết Nguyệt là nơi chỉnh đốn, Daniel đã đích thân tới hiện trường khảo sát qua, còn hạ lệnh cưỡng chế quân đội xây dựng các công sự phòng ngự đơn giản.
Trong trường hợp bình thường, cho dù bị quân chủ lực bị quân địch tập kích thì cũng có thể kiên trì trong thời gian rất dài.
Hiện giờ quân chủ lực của Vương quốc Alpha đều đang ở tiền tuyến giằng co với bọn hắn, số quân nhiều nhất có thể điều động được chỉ khoảng sáu bảy vạn người.
Lợi thế về quân số hơn gấp hai mươi lần, hơn nữa còn là phe phòng thủ, làm sao có thể thua được?
Đặc biệt là quân phòng thủ đều là quân đội của các Hoàng tộc và Vương tộc, số lượng có chừng hơn ba mươi vạn.
Ba mươi vạn quân chủ lực cộng thêm đại quân Thú nhân, dù có nhìn thế nào cũng thấy là đây là binh lực dành cho đại quyết chiến, vậy mà lại mơ mơ hồ hồ bị địch nhân đánh tàn, chuyện này thực sự là phản nhận biết.
Nếu không phải vì tất cả binh lính bại trận trốn về đều nói như vậy, Daniel còn nghi ngờ là do gián điệp mà quân địch đặc biệt phái tới để làm nhiễu loạn quân tâm.
Chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề giải quyết hậu quả, đám Hoàng giả và Vương giả đã tìm tới cửa, nhìn sắc mặt âm trầm của mọi người cũng có thể thấy được tâm trạng hiện giờ của họ đang rất tồi tệ.
Nếu như nói binh sĩ Thú nhân bình thường bị tổn thất nặng nề thì bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng quân chủ lực bị tổn thất chính là đang thách thức giới hạn chịu đựng của mọi người.
Trong đám Hoàng giả Vương giả này, chỉ có sắc mặt của Ưng Nhân Hoàng là hơi tốt một chút.
Là lực lượng không quân duy nhất trong Đế quốc, thuộc loại quân chủng bảo bối, chủ yếu chịu trách nhiệm trinh sát và kiềm chế không quân nhân tộc, bọn hắn không cần phải tranh giành địa bàn nghỉ ngơi với những chủng tộc khác.
Nhất thời khiêm nhượng đã giúp bọn hắn thoát được một lần nguy cơ, hiện giờ trong nội tâm của Ưng Nhân Hoàng có đủ cả ngũ vị.
Tất nhiên, cho dù gặp phải hỏa hoạn thiêu rụi doanh trại thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc họ chạy trốn.
Trong tình huống trời tối như bưng, cho dù quân địch có lòng muốn ngăn cản thì cũng không cản được.
"Nguyên soái Daniel, quân đội đang nghỉ ngơi ở hậu phương bị tổn thất nặng nề, ngươi có gì muốn nói không?"
Hùng Nhân Hoàng nổi giận đùng đùng chất vấn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện giờ sự kiên nhẫn của ông ta đã đạt đến giới hạn. Ba quân đoàn bộ binh Hùng Nhân đã bị thiêu rụi trong biển lửa, vậy mà kẻ địch trông như thế nào cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử ông ta trải qua một trận chiến đánh đến mức ức chế như vậy. Trước đây mặc dù cũng thường xuyên chịu thiệt dưới tay Hudson, nhưng ít nhất là vẫn còn có thể đánh trả!
Tâm trạng của mọi người đều không khác Hùng Nhân Hoàng là mấy. Xảy ra chuyện lớn như vậy, kẻ làm chủ soái nhất định là khó từ tội lỗi.
Sau khi chần chờ một lúc, Daniel sắp xếp lại ý nghĩ của mình rồi nói: "Hùng Hoàng bệ hạ, không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra!"
"Nhưng không còn cách nào khác, kẻ địch chính là danh tướng số một đại lục, người này giỏi nhất là hóa mục nát thành thần kỳ."
"Không tin các vị có thể đi lật sách sử, chuyện hỏa thiêu liên doanh mấy trăm dặm, ngoài Hudson ra, còn có ai có thể làm được?"
"Phải biết rằng việc dựng trại ven hồ cũng là một truyền thống lâu đời, từ xưa đến nay đã trải qua vô số năm tháng, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy!"
"Chuyện chưa bao giờ xảy ra thì làm sao có thể đoán trước được?"
"Cuối cùng vẫn là do địch nhân quá hèn hạ, giảo hoạt!"
Nếu như liều mạng với quân địch rồi bị tổn thất nặng nề thì không nói, nhưng đằng này lại là đơn phương chịu tổn thất nặng nề!