Ngay cả khi không ra tranh giành quyền lực, việc trong nước có thêm một đại thần chỉ có thể cúng bái như vậy cũng là một loại suy yếu quân quyền của Caesar IV.
Thao tác trong tình huống bình thường đều là: Chờ đến khi Hudson gần hết tuổi thọ, già yếu đến mức không thể xuống giường được, lúc đó chính phủ vương quốc mới đứng ra vận động Liên minh Nhân tộc trao tặng danh hiệu nguyên soái.
Vừa là sự khẳng định đối với những thành tựu cả đời của Hudson, vừa không ảnh hưởng đến cấu trúc quyền lực của vương quốc, đồng thời còn có thể mở rộng tầm ảnh hưởng quốc tế. ...
"Bệ hạ,"Bệ hạ, đây là báo cáo chiến tranh chi tiết từ tiền tuyến, còn có bản tổng kết chiến dịch sau chiến thắng vang dội tại hồ Tuyết Nguyệt."
"Mọi dấu hiệu đều cho thấy Nguyên soái Hudson đã động tâm trước đề nghị của người Frank, khả năng cao là hắn sẽ không chủ động từ chối!"
Bộ trưởng Quân vụ, Bá tước Eckermann chậm rãi nói.
Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người.
"Nguyên soái Nhân tộc" là vinh quang cao nhất của tất cả các quân nhân nhân tộc. Đổi thành bất kỳ ai trong số những người có mặt ở đây đều không thể từ chối.
Dù có muốn chơi trò bắt cóc đạo đức cũng không được, vì vinh quang này không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Ván cờ quyền lực ngầm không thể nào đưa lên bàn cân được.
Việc thừa nhận tính hợp pháp của Đế quốc Frank không phải là vấn đề sống còn đối với Vương quốc Alpha.
Cho dù xuất phát từ động cơ gì, trong vài năm qua, người Frank thực sự đã hỗ trợ Vương quốc Alpha không ít.
Trong nội bộ vương quốc, số lượng quý tộc có thiện cảm với Frank cũng không phải là ít.
Bên ngoài, chính phủ vương quốc không tìm thấy lý do thích hợp nào để cự tuyệt. Lựa chọn tốt nhất là bản thân Hudson sẽ ra mặt từ chối.
Nhưng đại lục Aslante không có truyền thống "Ba mời ba từ", chỉ cần bản thân lên tiếng từ chối thì sẽ không có cơ hội thứ hai.
Ngay cả khi Hudson không quan tâm thì gia tộc Koslow cũng sẽ liều mạng để hắn chấp nhận vinh quang có thể truyền thừa đời đời này.
"Nguyên soái Nhân tộc" đã lâu đã không còn là vinh dự cá nhân nữa, mà là lợi ích chung của một phe phái chính trị mới nổi.
Bất kể Hudson có suy nghĩ gì, phe phái chính trị đứng sau hắn sẽ thúc đẩy hắn tiến lên phía trước.
Nếu như đần độn cự tuyệt, vậy thì đường đi sẽ trở nên "hẹp". Chỉ cần giày vò thêm mấy lần, hắn sẽ biến thành một người cô đơn "đức cao vọng trọng".
"Các khanh thấy thế nào?"
Caesar IV hỏi với vẻ không xác định.
Có thể thấy là Caesar IV muốn ngăn cản, nhưng lại không muốn trở thành kẻ ác.
Theo như tiết tấu bình thường, đây là lúc các triều thần đồng lòng bảo vệ Quốc vương khỏi bị oan ức.
Tiếc là Caesar IV đã đánh giá khả năng kiểm soát triều đình của mình.
Những người có mặt ở đây, ngoài thần tử của Quốc vương ra, đều là một thành viên trong tập đoàn quý tộc, đằng sau họ còn dính đến một loạt các tập đoàn lợi ích khác nữa.
Có lẽ bọn hắn không muốn thấy Hudson nhận lấy danh hiệu Nguyên soái Nhân tộc, nhưng không có nghĩa là bọn hắn sẽ bất chấp mọi thứ để ngăn cản.
Cuối cùng, Vương quốc Alpha là một vương quốc quân sự, chính trị cũng chỉ là thứ phục vụ cho quân sự.
Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nếu như nhảy ra đối đầu với Hudson vào lúc này thì đám thân bằng hảo hữu đang ở tiền tuyến sẽ rất thảm.
"Bệ hạ, người Frank muốn nhân cơ hội này để ép chúng ta thừa nhận địa vị hợp pháp của bọn hắn!"
"Nhưng công huân của Công tước Hudson rất cao, Vì đã có những đóng góp xuất sắc cho Nhân tộc, nên việc phong tặng danh hiệu Nguyên soái Nhân tộc cũng là mong muốn của mọi người."
Câu trả lời "không đắc tội với ai" này đã phá vỡ sự im lặng trong đại điện, đồng thời cũng mở ra một con đường mới cho mọi người.
Rõ ràng là sau khi trở thành Tể tướng Vương quốc, Hầu tước Delgado cũng ngày càng giỏi "đá bóng".
Sau khi nghe những lời phát biểu của quần thần, sắc mặt của Caesar IV cũng ngày càng âm trầm.
Đám đại thần trong triều không muốn đắc tội với người, nên giỏi đá bóng cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngay cả những người thân cận của Caesar IV cũng tham gia vào trận bóng này thì thật sự là không thể chấp nhận được.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của lão đại nhà mình, Hầu tước Omar và Bá tước Linares chỉ biết cúi đầu, không dám đối mặt với y.
Nếu là bình thường, giúp Caesar IV gánh tội và làm theo ý của y cũng chẳng có gì, nhưng tội lần này quá lớn, họ thật sự không gánh nổi.
Là cự đầu mới nhậm chức trong triều, ghế còn chưa ngồi ấm, lấy đâu ra can đảm mà đắc tội với quân đội chứ?
Nhìn vào phản ứng của các quý tộc thực quyền địa phương là biết, rõ ràng là đã có sự thông đồng với nhau từ trước. Nếu như sau lưng chuyện này không có giao dịch bí mật thì sớm đã có người nhảy ra ngăn cản rồi.
Hiện thực lại là: hoặc là đi theo ba phải, hai bên đều không đắc tội, hoặc là ngầm bày tỏ sự ủng hộ đối với Hudson.
Khi lăn lộn trong giới quý tộc, biết thời thế là điều kiện tiên quyết. Lấy lòng Quốc vương đúng là rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ nền tảng lập thân.
Chỉ trong nháy mắt, Caesar IV lập tức từ trong cơn giận tỉnh tháo lại. Sự kiêng kị đối với Hudson và Charles III cũng tăng lên một bậc thang.
Một kẻ là quyền thần bên trong, một kẻ là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn bên ngoài, không ai là dễ đối phó cả.
"Ừm!"
"Các khanh nói đều có lý, Công tước Hudson lao khổ công cao, có cống hiến to lớn đối với nhân tộc, đúng là có tư cách được phong làm Nguyên soái Nhân tộc."
"Tuy nhiên, chuyện này nên do chúng ta vận hành mới phải. Nói với người Frank là chuyện này không cần nhọc họ phải hao tâm tổn trí, Bộ Ngoại vụ chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan rồi đề xuất với Liên minh Nhân tộc: Trao tặng danh hiệu Nguyên soái cho Công tước Hudson!"