Mấy năm gần đây đã không còn phải liều mạng như vậy nữa, nguyên nhân chủ yếu là vì tiền tuyến đánh không tệ, tình hình không xấu đến tình trạng nhất định phải liều mạng.
Tuy những người này không trực tiếp tham gia chỉ huy, nhưng việc có một nhóm lão tướng có thể liều mạng bất cứ lúc nào trong quân đội vẫn làm cho mọi người cảm thấy không quen.
Trong những ngày gần đây, trong quân đã có liên tiếp năm vị quý tộc cao tuổi qua đời. Trong đó có hai người chết trên đường đi, cố gắng lết đến chiến trường mới phát tang.
Cũng chẳng còn cách nào, thế giới quý tộc là một xã hội ân tình. Dựa theo nguyên tắc "người chết là lớn", Hudson vẫn ghi tên họ vào danh sách "Chết trận".
Có lúc Hudson còn cố gắng khuyên họ giải ngũ, nhưng tiếc là mọi người đều kiên quyết ở lại, muốn nắm lấy cơ hội được lưu danh sử sách này.
Ngay cả khi không thể ghi danh vào sử sách, thì việc được ghi lại vài nét mực trong lịch sử gia tộc cũng là một lựa chọn tốt.
Người sống một đời vì hai chữ "danh lợi".
Số người có thể buông bỏ được những thứ này chung quy vẫn là số ít, phần lớn mọi người đều rất coi trọng danh tiếng khi còn sống. Nét đặc trưng này thể hiện rõ nhất ở thế giới quý tộc, càng có tuổi, họ càng muốn để lại cho đời thứ gì đó.
Thực tế kỳ diệu ở chỗ này, chiến trường vốn dĩ tàn khốc, nhưng lại bị mọi người biến thành một trò chơi "hài kịch".
Bất kể lý do là gì, hiện tại tinh thần của quân đội tiền tuyến là "Quân tâm có thể dùng!"
Công thành chiến diễn ra liên tục, nhưng quân phòng thủ lại còn có thể giữ được sĩ khí cao, điều này khiến cho đại quân Thú nhân ở ngoài thành rất buồn rầu.
Kể từ khi bị hỏa thiêu liên doanh, phong cách dụng binh của Daniel đã trở nên bảo thủ hơn.
Nói dễ nghe một chút là "Vững vàng". Nhưng thực tế chính là xây dựng doanh trại kiên cố và mạnh mẽ tấn công thành trì.
Sau khi đại quân Thú nhân nghiêm phòng tử thủ, tăng cường đề phòng, Hudson không tìm được chiến cơ nên liền dứt khoát hạ lệnh cho bọn thuộc hạ cẩn thủ thành trì, tiêu hao thời gian với bọn chúng.
Có chiến tích hiển hách trước đó làm nền, không ai dám đứng ra khoa tay múa chân vào thời điểm này, Hudson có thể chịu được, nhưng không có nghĩa là Daniel cũng có thể chịu được.
Cuộc "tiêu hao chiến" không nhìn thấy điểm dừng là cuộc chiến mệt nhọc nhất.
Cộng thêm trận thảm bại trước đó, sĩ khí của đám quan binh Thú nhân đều không cao. đặc biệt là những Thú nhân ở đáy xã hội cần phải xông pha tuyến đầu, chứng kiến đồng đội của mình chết từng người một, nhuệ khí của chúng lại càng thấp hơn.
Cảm xúc thất bại dần bao trùm toàn bộ doanh trại. Đầu tiên là đám quan binh cấp dưới mất lòng tin, sau đó đến phiên cao tầng Thú nhân cũng lung lay niềm tin chiến thắng.
Mùa xuân thì chờ đến rồi, nhưng chiến tuyến vẫn bị áp súc trong một góc nhỏ. Sau khi tuyết tan, con đường trở nên vô cùng lầy lội, căn bản cũng không thích hợp cho việc hành quân.
Muốn mở rộng chiến tuyến, tăng khả năng đột phá phòng tuyến của quân địch: Hoặc là tiếp tục chờ đợi; hoặc là liều mạng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, cưỡng ép phát động tấn công từ vùng đất bị nguyền rủa.
Nhưng giới cao tầng Thú nhân đã trở nên như chim sợ cành cong, không có can đảm liều mạng, nên trực tiếp chọn cách chờ đợi chiến cơ.
Trong bối cảnh này, toàn bộ áp lực liền đè nặng lên vai chủ soái. Daniel vốn hăng hái giờ đây như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, đường chân tóc ngày càng ít.
Mặc dù giới cao tầng của Đế quốc không nói rõ điều gì, nhưng từ ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Daniel vẫn hiểu được tất cả.
Mọi việc trở nên bế tắc, rõ ràng là mọi người đang không hài lòng với vị chủ soái hiện tại, nhưng lại không thể tìm được người phù hợp hơn.
Trong những cuộc trò chuyện lén lút, ngoài một số Thú nhân Chuunibyou là kích động ra, những sĩ quan lý trí khác đều né tránh vị trí chủ soái.
Chỉ huy thiên quân vạn mã đã khó, chỉ huy thiên quân vạn mã do một đám chủng tộc Thú nhân khác nhau tạo thành lại càng khó như lên trời!
Liên quan đến việc điều động mấy trăm vạn đại quân, đừng nói là phát động chiến đấu, chỉ riêng việc bố trí và điều động quân đội trong thời bình đã không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Thoạt nhìn, đây là bài kiểm tra khả năng lãnh đạo và chiến đấu của chủ soái, nhưng thực tế cũng là bài kiểm tra khả năng nắm bắt toàn cục của chủ soái.
Thiên tài chung quy vẫn là cực kỳ ít, nếu không trải qua quá trình tích lũy kinh nghiệm từng bước một, trực tiếp lên nắm giữ vị trí cao, thì khả năng cao là sẽ có một kết cục bi thảm.
Về mặt này, chỉ có bốn vị Hoàng giả mới có quyền lên tiếng. Bảy vị Vương giả còn lại đã bị Daniel đánh cho tơi tả trong thời nội chiến, nên không có đủ tự tin để lên tiếng.
Nhưng bọn họ đều rất thất vọng với màn thể hiện của Daniel, nên không lập tức ra mặt bày tỏ lập trường ủng hộ. Đến khi nhận thức được tình hình không ổn, trong quân đã đầy rẫy những lời đồn đại.
Thú nhân rất thực tế, trong mắt bọn chúng, một vị chủ soái không thể đánh thắng trận chiến thì sẽ chẳng là gì cả. ...
"Nguyên soái, gần đây trong quân doanh không ngừng xuất hiện tin đồn nhảm. Thậm chí có người đồn rằng Hoàng đình muốn lợi dụng chiến tranh để thực hiện hành động diệt tuyệt chủng tộc!"
Lời nói của Bá tước Pulver khiến cho sắc mặt của đám các vị tướng trong sảnh đều thay đổi.
Bất kỳ ai có đầu óc bình thường đều biết, trong tình hình hiện tại, chỉ cần đầu của giới cao tầng Đế quốc Thú Nhân không bị nước vào thì sẽ không chơi trò tự phế võ công như "Diệt tuyệt chủng tộc".
Mặc dù bình thường mọi người đều hếch mũi lên trời, hoàn toàn không để các chủng tộc phụ thuộc vào mắt, nhưng nếu Đế quốc Thú Nhân thật sự không có những chủng tộc này thì sẽ không thể nào kiểm soát được tình hình.