Sự cân bằng cuối cùng đã bị phá vỡ!
Cục diện chính trị do Giáo Đình và Thập đại Vương quốc cùng nhau thống trị Liên minh Nhân tộc từ nay sẽ không còn nữa.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu. Cùng với sự suy tàn của Giáo Đình và một số Vương quốc, tương lai của Liên minh Nhân tộc chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn độc quyền.
Đối với phần lớn các quốc gia mà nói, sự thay đổi này là một thảm họa. Hiện giờ mọi người đoàn kết với nhau thì còn có thể dựa vào nghị viện liên minh để ngăn chặn các cường quốc, nhưng tương lai thì rất khó nói.
Sau một thoáng "lo lắng", sắc mặt của đại diện các nước lại xảy ra phân hoá một lần nữa. Một số đại diện của các quốc gia nhỏ biết rằng việc cố gắng là vô ích, nên liền dứt khoát nằm ngửa.
Những người thực sự đang do dự chính là một vài Vương quốc đang suy tàn. Niềm tự hào của một nước lớn khiến họ không thể dung thứ cho việc mình gục ngã, muốn phấn đấu nhưng lại không thể chiến thắng được ba gã khổng lồ kia.
Trong số đó, người khác biệt duy nhất chính là đại diện của Công quốc Mosey, tinh thần của người này đang vô cùng hăng hái.
Là quốc gia duy nhất trong số các quốc gia nhỏ đạt được sự phát triển vượt bậc trong những năm qua, họ có vốn liếng để kiêu ngạo.
Một khi củng cố được nền móng, việc vượt qua một số vương quốc lâu năm đang suy tàn là điều gần như chắc chắn.
Bất kỳ ai có chút hiểu biết đều biết rằng, ngay cả những quốc gia có tổng quốc lực tương đương nhau, thì những quốc gia đang trong giai đoạn phát triển chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với các quốc gia đang trong giai đoạn suy tàn.
Cho dù nội tình có thâm hậu cỡ nào, chỉ cần lòng người tan rã thì có cố gắng thế nào cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Giáo Đình chính là là ví dụ điển hình nhất, trước khi chiến tranh chống Frank nổ ra, nó từng là thế lực hàng đầu vô cùng hùng mạnh trên đại lục.
Ngay khi chiến tranh bùng nổ, nó ngay lập tức bị đâm thủng lớp da hổ, trở thành trò cười cho cả lục địa.
Có ví dụ như vậy, các vương quốc đang suy tàn đều đang rất nghi ngờ về thực lực của bản thân.
Ba quốc gia Trung đại lục còn tốt hơn một chút, mặc dù họ biết mình không ổn, nhưng ít nhất là họ vẫn từng liều mạng với dị tộc, có nhận thức rõ ràng về sức mạnh của bản thân.
Ba vương quốc suy tàn ở Nam đại lục thì thảm rồi, trong suốt cuộc chiến tranh đại lục trước đây, bọn họ chỉ tham gia cho có.
Tất nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn không tham gia, ít nhất Vương quốc Ruthenia đã bị tộc Dwarf đập cho một trận.
Về phần Vương quốc Oprus và Vương quốc Avalat, họ chỉ tham gia tượng trưng. Không phải họ muốn lười biếng, mà do vị trí địa lý không tiếp giáp với dị tộc.
Người Frank và người Iberia muốn ăn một mình, căn bản không cho họ mượn đường. Thêm vào đó, tốc độ điều động trong nước quá chậm, họ còn chưa kịp chuẩn bị xong cho cuộc chiến tranh toàn diện thì chiến tranh đại lục đã kết thúc.
Đây là ví dụ điển hình cho câu nói "Chết bởi yên vui", Nếu thực sự có mối đe dọa từ dị tộc, dù cho nội bộ có thối nát đến đâu thì sức mạnh quân sự cũng sẽ không thể tụt hậu quá nhiều.
Chuyện đã rồi, hối hận cũng đã muộn. Lúc này họ chỉ có thể mong chờ việc cải cách và tự cường trong nước thành công, nếu không thì họ chỉ có thể làm người phụ họa trong các cuộc họp của Liên minh Nhân tộc sau này. ...
"Chuyện bầu lại nghị viên đã thành công tốt đẹp, bây giờ bước vào chương trình nghị sự thứ hai, hòa giải mâu thuẫn giữa các quốc gia Nhân tộc."
"Gần đây, do một chút hiểu lầm mà một cuộc chiến tranh không cần thiết đã nổ ra ở Nam đại lục."
"Nhân ngày hôm nay, lợi dụng nền tảng của liên minh, ta đề nghị hai bên tham chiến cử đại diện ra, ngồi lại cẩn thận đàm phán, nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến tranh ý vì thể diện này!"
Nghe xong lời nói của Caesar IV, Hudson đã không còn sức để phàn nàn. Quả nhiên là y vẫn quá sĩ diện, không thể nào đổi trắng thay đen dưới những con mắt nhìn trừng trừng của mọi người.
Không có hiểu lầm gì trong chiến tranh chống Frank, cũng càng không có cái gọi là đánh nhau vì thể diện.
Nếu người xưng đế không phải là Charles III, mà là quân chủ của một nước nhỏ, có lẽ mọi người sẽ chỉ cười trừ rồi cho qua.
Lý do chính khiến các nước vây đánh Frank là do người Frank quá kiêu ngạo. Charles III không chỉ xưng đế, mà còn tuyên bố kế thừa ngai vàng của Đế quốc nhân tộc trước đây.
Hudson nghi ngờ rằng người Frank chỉ là đang miệng high. Dù sao khẩu hiệu chính trị luôn được hô hào cho to tát.
Chỉ là có một số khẩu hiệu dễ gây kích động, nhiều khi hô mãi liền sẽ phát hiện không xuống được nữa.
Có nhiều người tuyên bố mình là người kế vị pháp chế của Đế quốc, nhưng chỉ có Charles III thực sự xưng đế, còn những người khác chỉ hô cho có.
Nếu như Đế quốc nhân tộc từng thống trị Bắc đại lục trước đây không phải là Đế quốc Quang Minh do Giáo Đình kiểm soát thì Vương thất Alpha cũng sẽ tự xưng là người kế vị pháp chế của Đế quốc.
Do không chú ý đến chi tiết, nghi thức đăng cơ đã được công bố, muốn thu hồi cũng không được.
Ngoại giới đều nhất trí cho rằng: Đây là biểu hiện tham vọng của người Frank.
Dưới sự kích động của Giáo Đình và người Iberia, các quốc gia Nam đại lục vì lợi ích riêng của mình mà tham gia vào đại nghiệp chống Frank.
Tất nhiên, về mặt này thì người Frank cũng rất cứng rắn, dù bị các nước can thiệp vũ trang, nhưng họ vẫn không thỏa hiệp để bỏ danh hiệu Hoàng đế.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, việc Caesar IV cố ý tô vẽ làm cho mọi chuyện trong quá giả tạo.
"Bệ hạ, cuộc chiến tranh chống Frank do liên minh phát động lần này không có gì là hiểu lầm!"
"Nếu không phải người Frank quá tham vọng, muốn tiêu diệt các nước trên đại lục để thống nhất Nhân tộc, chúng tôi cũng không thành lập liên minh."
"Ban đầu chúng tôi chỉ muốn để họ quay đầu là bờ, nhưng tiếc là người ta không chỉ không biết ơn, mà còn hèn hạ đánh lén..."