Lời tố cáo chân thành của Giám mục Montesson khiến người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ, ngay cả Hudson cũng suýt bị lay động.
Không có gì sai, hơn 90% nội dung tố cáo của ông ta đều là sự thật, chỉ có chưa đến 10% nội dung là giả.
Đáng tiếc, dù nói cảm động đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật rằng người Frank đã đánh bại Giáo Đình trên chiến trường.
Kết quả chiến tranh đã quyết định người bị chia cắt ngày hôm nay là Giáo Đình chứ không phải là một Đế quốc Frank non trẻ.
Thậm chí, chiến tranh còn khơi dậy lòng yêu nước của người Frank, khiến cho tinh thần của quân đội ngày càng cao.
Mặc dù quân số chỉ bằng một phần ba so với liên minh chống Frank, nhưng hai bên vẫn đánh cho có qua có lại trên chiến trường, thành công ngăn chặn kẻ thù đặt chân vào lãnh thổ của mình.
"Ngài Giám mục, xin hãy cẩn trọng lời nói!"
"Đế quốc chưa bao giờ có ý định thống nhất đại lục này, đây là điều hoàn toàn không thể thực hiện được."
"Lịch sử đã từng xảy ra vô số các bài học tương tự, tất cả những quốc gia có ý định thống nhất đại lục đều phải trả giá đắt!"
"Ngoài Giáo Đình của các vị ra, chẳng còn ai ngu ngốc đến mức làm điều đó!"
Bá tước Davis nói với vẻ khinh miệt.
Hudson đang hóng chuyện ở bên cạnh nhận ra khi Davis nói những lời này, ông ta đang nhìn Giám mục Montesson bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc. Vẻ khinh miệt hiện rõ trên lông mày, không hề che giấu.
Giọng điệu của Davis thể hiện sự áp đảo của kẻ bề trên đối với kẻ dưới, như muốn dùng cách này để nói với các đại diện có mặt ở đây rằng: Đế quốc Frank và Giáo Đình không phải là hai nước có cùng đẳng cấp.
Bị sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy khiến cho Giám mục Montesson suýt bùng nổ ngay tại chỗ. Từ một thế lực hùng mạnh rơi xuống đáy vực, không thể nào thích nghi với cú sốc tâm lý này trong một sớm một chiều được.
Nếu đổi lại là đại diện của một quốc gia nhỏ bị đại diện của một cường quốc khinh miệt, có lẽ họ sẽ chẳng bận tâm.
"Tôn nghiêm" là thứ chỉ dành cho kẻ mạnh. Kẻ yếu muốn tồn tại, trước tiên phải học cách cúi đầu.
Cứng rắn nhất thời thoải mái, sau đó nước mất nhà tan.
Lúc này, Giáo Đình thực sự đã đến bên bờ vực thẳm. Thực lực tổng hợp của bản thân bị suy giảm, lại mất đi vị thế độc tôn về tôn giáo, còn gây thù chuốc oán khắp đại lục.
Với những yếu tố bất lợi chồng chất như vậy, đây rõ ràng là khúc dạo đầu cho sự diệt vong. Việc Giáo Đình có thể bước vào nghị hội là do các nước trong liên minh phản Frank còn muốn giữ thể diện, không muốn trực tiếp ra tay với đồng minh.
Các quốc gia có điểm mấu chốt, nhưng điểm mấu chốt đó không phải là không thể phá vỡ. Montesson muốn lợi dụng liên minh phản Frank để gây áp lực lên người Frank rõ ràng là đang ảo tưởng.
Không còn cách nào khác, cái bánh mà người Frank vẽ ra cho các quốc gia thực sự quá hấp dẫn.
Sống chết bảo vệ Giáo Đình, ngoài việc nhận được dăm ba câu cảm kích ra thì mọi người chẳng thu được gì, sao mà so được với việc chia cắt di sản của Giáo Đình chứ?
"Hai vị, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không nên xoắn xuýt quá khứ nữa. Thay vì ngồi đây tranh cãi vô ích, chi bằng cùng nhau thảo luận về cách giải quyết hậu quả!"
"Đừng quên là trên đại lục Aslante không chỉ có Nhân tộc chúng ta, nếu như đại gia tiếp tục tranh cãi nữa, kẻ được lợi cuối cùng chỉ có dị tộc."
Lời khuyên của Caesar IV đã cho hai bên một bậc thang để xuống. Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai đại diện của Giáo Đình lại vô cùng chói tai.
Gã đang định mở miệng thì đại biểu của Vương quốc Iberia là Bá tước Djordevich đã giành nói trước:
"Bệ hạ nói không sai, không cần phải quá bận tâm đến chuyện quá khứ nữa, nhưng chiến tranh luôn cần phải có người chịu trách nhiệm."
"Vì sự đoàn kết của nhân tộc, việc truy cứu trách nhiệm có thể hoãn lại, nhưng một số vấn đề mang tính lựa chọn thì lại cần phải được giải quyết."
"Thứ nhất, người Frank nhất định phải từ bỏ Đế hiệu, đồng thời cam đoan từ bỏ pháp thống Đế quốc;"
"Thứ hai, bồi thường cho liên minh về những tổn thất do chiến tranh gây ra;"
"..."
Liên tục đưa ra hơn mười yêu cầu, bao hàm mọi khía cạnh, hoàn toàn bảo vệ lợi ích của liên minh phản Frank.
"Lời đề nghị của ngài không có bất kỳ thiện chí nào. Đã đến nước này rồi thì việc viện những cái cớ vô ích đó cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Đế quốc đã được thành lập, không thể từ bỏ đế hiệu. Về vấn đề pháp thống, đế quốc Frank tự thành hệ thống, cần gì phải kế thừa của người khác?"
"Thứ hai, việc phân chia trách nhiệm chiến tranh cũng rất bất công."
"Ai gây ra chiến tranh thì người đó phải chịu trách nhiệm. Nếu không có một số tổ chức ác ý cố tình khiêu khích, ta nghĩ chiến tranh này sẽ không xảy ra."
"Ai là người âm thầm liên kết, thành lập liên minh phản Frank, dẫn đến bùng nổ chiến tranh thì người đó phải chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất cho mọi người."
"..."
Câu trả lời đầy ẩn ý của Bá tước Davis đã ngay lập tức khơi dậy cuộc tranh luận sôi nổi giữa các đại diện.
Bên ngoài, Đế quốc Frank tỏ ra vô cùng cường thế, nhưng thực tế đã có nhượng bộ chính trị quan trọng.
Họ không từ bỏ đế hiệu, nhưng lại phủ nhận việc kế thừa pháp thống đế quốc. Thoạt nhìn tưởng chừng không có nhiều khác biệt, nhưng thực tế thì mâu thuẫn về nguyên tắc giữa hai bên đã được giải quyết.
Chỉ có đại diện của Giáo Đình là có vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Từ những lời bàn tán bên tai, họ có thể nghe rõ rằng phần lớn các đại diện đều có xu hướng thỏa hiệp.
Nếu người Frank là kẻ yếu thì không nói làm gì, mọi người chắc chắn sẽ dạy cho họ biết cách làm người.
Chỉ là hiện tại chiến trường đang rơi vào trạng thái giằng co, trong tình huống không liều mạng, rất khó để đạt được bước đột phá, lúc này cần đến thủ đoạn chính trị.