Hudson cũng không đề cập đến chuyện truy kích quân địch, cục diện bây giờ nước đã rút đi, Thú nhân đang vội vàng thoát thân, căn bản không thể nào ở lại chờ chết.
Tái chiến là chuyện không thể nào, toàn bộ quân như mang theo đều đã bị nước lũ cuốn trôi.
Dê bò ngựa cũng đã bị mất sạch, có thể nhặt lại một cái mạng đã xem như may mắn rồi, lấy gì để đánh tiếp nữa chứ?
Nếu không phải vì đường sá lầy lội, không thích hợp cho quân đội di chuyển, Hudson còn muốn hạ lệnh phản công toàn diện. ...
"Điện hạ, đi nhanh đi!"
"Đế quốc không còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa, bây giờ nước lũ vẫn chưa hoàn toàn rút hết, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời đi."
"Đi vào thế giới băng tuyết trước, đợi chuyện này qua đi rồi trở lại cũng không muộn!"
Thị vệ trưởng lo lắng khuyên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Hiện tại tất cả các bằng chứng bất lợi đều hướng về phía Daniel.
Nếu như lão đại bị thanh toán, vậy thì những kẻ làm đàn em như bọn hắn cũng không thoát được.
Giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện giờ các phương đều đang nổi nóng. Có lẽ chỉ cần Daniel vừa lộ mặt là sẽ bị các tộc Thú nhân đang phẫn nộ xé xác.
"Không còn cơ hội nữa rồi, với uy lực của trận đại hồng thủy này, đủ sức để tiêu diệt quân chủ lực của Đế quốc, là do ta đã hủy diệt Đế quốc."
Daniel khổ sở nói.
Một bước trượt chân thiên cổ hận!
Ban đầu gã ta vốn cho rằng đây là dương mưu để ép quân địch ra ngoài quyết chiến, nào ngờ lại trở thành tội đồ chôn vùi cả Đế quốc Thú Nhân.
Nếu chết trong cuộc chém giết trên chiến trường thì cũng đành, là chủng tộc chiến đấu, Thú nhân đã có giác ngộ này từ khi sinh ra. Chỉ cần có thể giành được thắng lợi trong chiến tranh, mọi tổn thất đều là đáng giá.
Nhưng tình hình hiện tại là: không chết dưới lưỡi dao của kẻ địch, ngược lại lại bị chính người nhà hãm hại.
Rõ ràng là muốn dùng nước nhấn chìm quân địch, nhưng lại bị họ biến thành dùng nước nhấn chìm quân mình.
"Điện hạ, chuyện này cũng không thể trách ngài. Nếu không phải những kẻ đó liên tục thúc giục quyết chiến, ngài cũng sẽ không mạo hiểm như vậy."
"Đã chọn mạo hiểm thì phải gánh chịu hậu quả khi kế hoạch thất bại, ngài cũng không cần phải gánh chịu trách nhiệm này thay cho họ!"
"Ngài hãy tạm thời lánh đi một thời gian, đợi đến khi cục diện trong nước thay đổi rồi quay lại thu dọn tàn cục cũng không muộn."
"Dù sao Hudson cũng lợi hại như vậy, ngoài ngài ra cũng không có ai là đối thủ của hắn, chờ họ nếm mùi đau khổ rồi tự sẽ nhớ tới cái tốt của ngài!"
Thị vệ trưởng ra sức khuyên.
Thấy lão đại nhà mình vẫn bất vi sở động, y bèn cắn răng một cái quyết tâm liều mạng, trực tiếp từ phía sau đánh ngất Daniel đang hoảng hốt rồi cõng người rời đi. ...
Sau khi nước rút đi, chỉ còn lại một thành phố tan hoang. Hệ thống cống rãnh bị tắc nghẽn nhiều nơi, mùi hôi thối nồng nặc bao trùm toàn bộ thành trì.
Môi trường như vậy không còn thích hợp cho con người sinh sống. Không còn cách nào khác, Hudson đành phải ra lệnh cho quân đội ở các địa phương dọn dẹp rác thải trong thành trước.
Bùn đất, phân, xác chết trương phình liên tục được kéo ra khỏi các góc trong thành phố, số người chết được thống kê cũng đang không ngừng tăng lên.
Thảm họa do nước lũ gây ra vô cùng nặng nề, chỉ riêng cứ điểm Satex mà đã có hàng trăm người chết vì lũ lụt, còn tổn thất tài sản thì không thể đếm xuể.
Nhìn những người lính đang bận rộn cứu vớt những vật tư trong kho bị ngập nước, Hudson cau mày, rồi quay sang sau lưng dặn dò Tom:
"Truyền lệnh xuống, bảy quận biên giới bị lũ lụt phải triển khai toàn diện phương án phòng chống dịch bệnh."
"Tất cả lương thực đã bị ngập trong nước lũ phải trực tiếp tiêu hủy!"
"Những vật tư còn lại bị ngập trong nước cũng phải dùng nước sôi rửa sạch, sau khi phơi khô rồi mới nhập kho trở lại. Những thứ không thể rửa được bằng nước sôi thì phải đem đi tiêu hủy hết."
"Kẻ trái lệnh, giết không tha!"
Thời loạn cần dùng luật nghiêm, trong thời điểm quan trọng này, Hudson sẽ không mềm lòng.
Sau khi đi thị sát một vòng, Hudson liền trở lại sở chỉ huy rồi bắt đầu suy tư. Một trận đại hồng thủy đã kết thúc chiến tranh, nhưng nên viết báo cáo chiến tranh như thế nào lại trở thành một nan đề.
Tổn thất của quân địch căn bản không thể nào thống kê được. Theo kế hoạch của Hudson, sau khi dọn dẹp xong thành trì liền sẽ phái quân ra khỏi thành giúp quân địch thu gom xác chết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, số xác chết thu gom được chỉ là số ít, còn rất nhiều Thú nhân xui xẻo đã bị nước cuốn trôi đến Hồ Tuyết Nguyệt để làm mồi cho cá.
Để đảm bảo an toàn cho cá trong hồ, Hudson đã huy động toàn bộ lực lượng thủy quân đang đóng tại Hồ Tuyết Nguyệt để vớt xác Thú nhân. Tất nhiên, nếu gặp người sống sót, họ cũng có trách nhiệm kết liễu.
Thành tích chiến đấu không thể thống kê được, chỉ đành ghi đại số liệu ước chừng dùng để đối phó là được. Dù sao chỉ cần giành được chiến thắng, không ai sẽ so đo về dữ liệu cụ thể.
So với thành tích thì việc tổn thất một lượng lớn vật tư chiến lược mới là chuyện cần giải thích với chính phủ vương quốc.
Dù sao quân phòng thủ cũng biết quân địch đang ngăn sông đắp đập ở thượng nguồn. Về mặt lý thuyết, họ nên có biện pháp đối phó trước mới phải.
Tình huống hiện tại là: Biện pháp thì đúng là đã sử dụng, nhưng lại đánh giá thấp kỹ thuật thi công của Thú nhân, dẫn đến tổn thất không đáng có.
Cần biết rằng, cùng là vật tư chiến lược, nhưng một tấn vật tư ở hậu phương và một tấn vật tư ở tiền tuyến lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Có một nửa số kho bị ngập nước, vậy mà Hudson lại còn ra lệnh đốt cháy số lương thực bị ngâm nước, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến "tham nhũng quân lương".