Đối với nhiều đại biểu kiêm thương nhân mà nói, Vương quốc Alpha chính là một nơi đau lòng. Logic kinh doanh mà họ tự cho là hoàn mỹ, nhưng đến nơi này lại bị đảo lộn hoàn toàn.
Vốn cho rằng có thể kiếm lời lớn, cuối cùng lại biến thành thua lỗ nặng nề. Chỉ còn cách phải vận chuyển lượng hàng hóa khổng lồ bị ứ đọng trong tay trở về.
Không còn cách nào khác, để thực hiện chiến lược đông tiến trong tương lai, các quý tộc Vương quốc Alpha giờ đây đều thắt lưng buộc bụng.
Để huy động vốn đầu tư phát triển lãnh thổ mới trong tương lai, mọi người đều tiết kiệm ở mức tối đa.
Tầng lớp thống trị nghèo đi, dân chúng bị thống trị cũng không thể khá hơn là bao.
Các thương gia cũng bị vay mượn không ít tiền, giờ đây dù có tiền trong túi cũng không dám tiêu, chỉ sợ bị các quý tộc lão gia nghèo đến điên rồi để mắt tới.
Bị thua lỗ nặng nề, có tâm trạng tốt mới là lạ. Nếu không phải Vương quốc Alpha hiện đang ở đỉnh cao, e rằng sẽ không chỉ là nhìn hả hê thôi đâu.
Lửa giận không thể kìm nén mãi được, cho nên Giáo Đình đáng thương liền gặp xui xẻo.
Trước khi đại hội kết thúc, các nghị viên đã thông qua đề xuất xem xét lại lãnh thổ của Giáo Hoàng quốc. Tất cả các khu vực tranh chấp đều được liệt kê một cách đầy đủ.
Lúc này, quân đội Liên minh phản Frank đang hỗ trợ Giáo Đình có thể biến thành quân đội tiên phong chia cắt Giáo Đình bất kỳ lúc nào.
Ngoài ra, Liên minh năm nước đã bình định được cuộc nổi loạn của tà giáo, và cũng đang thảo luận xem có nên xuất binh "điều đình" hay không.
Hiện tại, lực lượng hải quân của Giáo Đình gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, Liên minh năm nước hoàn toàn có thể tránh được sự ngăn cản của dị tộc, đi đường biển đến Giáo Hoàng quốc.
Điều đình tranh chấp là giả, chủ yếu là đến để cướp bóc. Tài sản mà Giáo Hoàng quốc tích lũy trong hàng nghìn năm quả thực khiến người ta thèm thuồng.
Đặc biệt đối với một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Vương quốc Alpha, càng có sức cám dỗ.
Biết đâu sau khi ra ngoài ăn cướp một trận, trở về liền có thể giải quyết được cuộc khủng hoảng tài chính của vương quốc thì sao.
Tuy nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến Hudson, khi giới cao tầng của vương quốc thảo luận về vấn đề này, hắn đã lấy cớ chủ trì quân vụ để rời đi trước một bước.
Danh hiệu "Nguyên soái Nhân tộc" cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, bên cạnh việc mang lại vô số vinh quang, nó cũng hạn chế hành động của Hudson.
Từ xưa đến nay, số lượng danh tướng Nhân tộc trên lục địa Aslante nhiều không kể xiết, nhưng người có thể được phong làm Nguyên soái Nhân tộc thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không phải vì họ thiếu chiến công, mà chủ yếu là do họ tham gia chiến đấu chống ngoại xâm thì cũng đồng thời nhúng tay vào nội chiến nhân tộc.
Hai tay đã nhuốm máu đồng bào, dù chiến công hiển hách đến đâu cũng không thể được mọi người công nhận.
Nhìn từ góc độ này, Hudson thực sự may mắn. Từ khi xuất đạo đến nay, hắn chỉ chiến đấu với dị tộc.
Còn việc đàn áp cuộc nổi loạn của Khô Lâu hội ban đầu, đó hoàn toàn là không đáng kể. Phần tử tà giáo không có nhân quyền, các bên chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của bọn chúng.
Trước đây không dính líu, hiện giờ Hudson lại càng không muốn dính líu.
Dù sao các quốc gia nhân tộc lân cận đều đi theo vương quốc lăn lộn, giữa họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn, hoàn toàn không có động cơ khơi dậy nội chiến.
Bộ chỉ huy.
"Nguyên soái, vừa nhận được tin tức, các bộ lạc Thú nhân ở lân cận đều đã bắt đầu rút lui!"
Tin tức do Tom mang đến đã phá tan hoàn toàn kế hoạch tác chiến trước đây của Hudson.
Kẻ địch đã không còn, kế hoạch tác chiến đương nhiên là không thể tiếp tục triển khai.
Binh bất yếm trá, đây là sách lược thượng thừa trong quân sự, chỉ có điều các sĩ quan có mặt ở đây lại không mấy vui vẻ.
Không có trận đánh, đương nhiên là sẽ không có chiến công.
Không có chiến công thì lấy gì để được phong đất đây?
Hudson đương nhiêu hiểu nỗi khổ của mọi người, nhưng hắn cũng không thể biến ra chiến công được.
Thú nhân muốn chạy, cũng không thể cử đại quân truy kích sâu vào lãnh địa của chúng được nha!
Bây giờ là quân đội vương quốc đang truy quét quân địch, nhưng một khi tiến sâu vào đại thảo nguyên, tình hình sẽ bị đảo ngược.
Đường tiếp tế hậu cần dài là điểm yếu lớn nhất của quân đội. Một khi kẻ địch sử dụng chiến thuật du kích trên thảo nguyên, hậu cần của quân đội chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của mọi người, Hudson lập tức lắc đầu nói: "Mục tiêu chiến lược của trận chiến này là để áp súc không gian sinh tồn của kẻ địch."
"Nếu địch nhân đã tự rút lui rồi, vậy thì cứ để cho chúng tiếp tục lui đi, ta muốn xem chúng có thể rút lui đến chỗ nào!"
"Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ phòng tuyến hiện tại, cứ mỗi năm dặm đặt một trạm báo hiệu, mười dặm dựng một đồn, ba mươi dặm xây một pháo đài, một trăm dặm xây một thành!"
"Các đơn vị nhanh chóng thống kê số lượng vật liệu và nhân lực cần thiết để xây dựng hệ thống phòng tuyến mới trong khu vực mà mình quản lý, bộ tư lệnh sẽ thống nhất báo cáo lên chính phủ vương quốc."
Hắn đã đưa ra phương án rồi, còn tiền và lương thực để xây dựng phòng tuyến thì chính phủ vương quốc phải lo liệu.
Là thống soái đại quân, quản lý quá nhiều chuyện cũng không phải là điều tốt.
Về lý thuyết, theo kế hoạch của Hudson, cứ tiến từng bước một, việc thôn tính thảo nguyên chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi các pháo đài dày đặc xuất hiện trên thảo nguyên, kỵ binh mà Thú nhân luôn lấy làm tự hào sẽ mất đi tính cơ động vốn có.
Nếu không phá vỡ được phòng tuyến của vương quốc, vì sinh tồn, các bộ tộc sẽ không thể tránh khỏi việc tranh giành không gian sinh tồn với nhau.