Là một người có xuất thân thuộc dòng trâm anh thế phiệt, gã vốn nên được sống một cuộc sống thượng lưu và hạnh phúc. Nhưng chỉ một trận chiến tranh đã phá hủy tất cả.
Tổ bị phá không có trứng lành.
Giáo Đình bị tổn thất nặng nề, những gia tộc phụ thuộc vào Giáo đình như họ cũng không thể tránh khỏi tổn thất.
Không phải là họ muốn cùng tồn vong với Giáo Đình, vấn đề là địch nhân đòi hỏi quá nhiều. Nhân khẩu, tài bảo đều bị cướp bóc sạch sẽ, vậy thì khác gì giết chết bọn họ?
Đầu hàng thì nhiều lắm cũng chỉ tạm thời an toàn tính mạng.
Không cần phải nghĩ đến công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý nữa. Tập đoàn thống trị của các quốc gia đều là một cái củ cải một cái hố, làm sao có chỗ cho những kẻ đầu hàng như họ?
Không còn lựa chọn nào khác, đành phải theo Giáo Đình chống cự đến cùng.
"Không được, Lansel!"
"Giáo Hoàng bệ hạ có lệnh, không được tự tiện hành động."
"Mặc dù chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng những nơi khác vẫn đang trong quá trình chuẩn bị. Một khi hành động sớm, làm hỏng kế hoạch của cấp trên, Thánh Đình sẽ không tha cho chúng ta."
Lão giả vội vàng ngăn cản.
Mười năm gần đây, Giáo đình sa sút nhanh chóng, thế hệ tuổi trẻ đã thiếu đi lòng kính sợ, nhưng thế hệ trước lại hiểu rõ sự đáng sợ của Giáo Đình.
Đặc biệt là về những thủ đoạn đối phó với phản đồ, tàn nhẫn đến mức không thể tưởng tượng.
Nếu lúc này phá hỏng kế hoạch của Giáo Đình, e rằng cường giả Thánh Vực sẽ đích thân ra tay thanh lý môn hộ.
Cho dù có đi nương tựa các quốc gia khác thì cũng rất khó được che chở.
Giáo Đình tuy sa sút, nhưng cũng có mấy phần nội tình chèo chống. Dù Giáo Đình có biến mất khỏi đại lục thì lực lượng cấp cao cũng sẽ không chết sạch ngay lập tức.
Nhìn vào ván cờ giữa Giáo Đình và các quốc gia là biết tình hình đã không thể nào thu tay lại được nữa, nhưng Thánh Vực của hai bên vẫn chưa tham chiến.
Một mặt là vì kiêng kỵ lẫn nhau, mặt khác là do xuất phát từ đại nghĩa chủng tộc.
Đối bất kỳ chủng tộc nào thì cường giả đỉnh cao cũng đều là một tài phú quý giá.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, mọi người chắc chắn sẽ không tự giết lẫn nhau, vô cớ làm lợi cho dị tộc.
Ngoài những cường giả Thánh Vực mới xuất hiện là có tình cảm sâu đậm đối với thế lực hiện tại ra, những lão quái vật còn lại đã sớm trở nên lạnh lùng.
Cũng chẳng còn cách nào khác, người thân, bạn bè đều đã qua đời. Sống một mình hàng trăm năm, nếu còn tình cảm phong phú thì sớm đã phát điên rồi.
Về bản chất, cường giả cần phải chịu được sự cô đơn.
Tất nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ, thỉnh thoảng có vài kẻ khác biệt cũng không có gì lạ.
Việc các quốc gia không trực tiếp tiêu diệt Giáo Đình mà áp dụng biện pháp bước xâm từng bước một, cắt đứt hy vọng phục hưng của Giáo Đình cũng là để nể mặt những lão quái vật này.
"Lão tổ tông, hay là hối thúc bên trên một chút đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch sẽ thật sự bị bại lộ đó."
Lansel vừa dứt lời, thần sắc của lão giả đột nhiên đại biến, lập tức mở miệng nói:
"Tình huống có biến, Giáo Hoàng hạ lệnh sớm động thủ!"
"Truyền lệnh xuống, để cho người của chúng ta hành động, lập tức triệu hồi vào lúc hoàng hôn."
"Lansel, ngươi và ta cùng nhau phụ trách chủ trận."
"Một khi tế đàn khởi động thì phải lập tức rời đi, không được do dự!"
Cuối cùng cũng khởi động kế hoạch!
Đám người đều thở dài một hơi.
Trong thời gian ẩn núp, ngày nào mọi người cũng đều cảm thấy rất căng thẳng, sợ bại lộ hành tung.
Gần như cùng lúc đó, lực lượng mà Giáo Đình ẩn tàng ở các nơi đều nhận được mệnh lệnh tương tự.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, buổi chiều nay có vẻ đặc biệt dài.
Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn buông xuống.
"Đưa tế phẩm lên!"
Lão giả ra lệnh một tiếng, vô số đồng nam đồng nữ hôn mê đang bị buộc chặt vào cột trụ trên tế đàn lập tức bị cắt cổ tay, máu tươi từ trong vết thương liên tục chảy ra.
Trong chớp mắt, sắc mặt của những nam nữ trên tế đàn liền trở nên trắng bệch.
Có lẽ do kích thích bởi cơn đau, những nam nữ đang hôn mê này lần lượt tỉnh lại. Tuy nhiên, dây thừng trên người đã hạn chế hành động của họ.
Cố gắng giãy giụa không có tác dụng, họ chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ vô lực.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Lansel, người lần đầu tiên chủ trì nghi thức, thoáng hiện ra một tia thương cảm.
Thật quá tàn nhẫn, hàng trăm người cùng nhau kêu rên trong hầm mộ, bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên đến cực điểm.
Chỉ trong một chén trà, hư không đột nhiên rung động, như thể có một cánh cửa đang được mở ra.
Đám nam nam nữ nữ trên tế đàn lúc này cũng đã cạn kiệt sức lực.
Đột nhiên cánh cửa bị phá vỡ, lão giả lập tức biến mất trong hầm mộ.
"Ác ma!"
Sau một tiếng kinh hãi, những người khác tham gia tế lễ cũng nhận ra có điều không ổn.
Chỉ là lúc này muốn chạy trốn đã muộn. Ác ma lao ra ngoài cửa, sau khi hưởng dụng tế phẩm liền ra tay với họ.
"Tiểu tử, có thể trở thành thức ăn của bổn vương là vinh dự lớn nhất của người!"
Giọng nói vang lên bên tai, ý nghĩa "Ma vương" vừa xuất hiện, sắc mặt của Lansel liền hoàn toàn biến đổi.
Là người biết chuyện, tốc độ rút lui của gã ta gần như đồng bộ với lão già kia, nhưng chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ban đầu gã ta vốn tưởng rằng lần này sẽ triệu hồi ra một Ác ma cấp cao, với thực lực của gã, chỉ cần tốc độ phản ứng đủ nhanh thì vẫn có cơ hội thoát thân.
Dù sao, trong thành cũng còn rất nhiều "thức ăn", đám ác ma này cũng chẳng thèm quan tâm đến những con cá nhỏ lẻn đi như gã.
Nhưng hiện giờ trong số những Ác ma được triệu hồi lại có một tên Ma vương Thâm Uyên có thể sánh ngang với Thánh Vực, chuyến này hết cứu thật rồi.