Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1785 - Chương 1785: Tai Nạn Giáng Lâm (3)

Chương 1785: Tai Nạn Giáng Lâm (3) Chương 1785: Tai Nạn Giáng Lâm (3)

Một Hoàng Kim chiến sĩ cấp 6 như gã làm sao có thể trốn thoát khỏi tay cường giả Thánh vực được chứ!

Chỉ trong thoáng chốc, Lansel đã bị Ác ma bắt lấy. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, gã ta cảm nhận rõ ràng việc mình bị cắn mất nửa người.

Bên tai còn vang lên tiếng xương gãy, đây là tiếng Ma Vương đang ăn!

Lão già trốn thoát trước tiên cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn. Vừa trở lại mặt đất, hắn đã bị Ma Vương chặn lại.

Với nhiều năm kinh nghiệm sống, lão ta lập tức hiểu ra rằng mình đã trở thành con cờ thí của Giáo Đình.

Nghĩ lại cũng bình thường, loại chuyện như triệu hồi Ác ma này chắc chắn không thể có dính líu gì đến Giáo Đình.

Là người chấp hành, giữ lão ta lại chính là một mối huy hại lớn nhất, cũng giống như việc lão ta đã bỏ rơi tộc nhân của mình vậy.

Ngay cả đứa cháu trai được coi trọng nhất cũng chỉ nhận được một lời nhắc nhở mơ hồ.

Đáng tiếc, dù đã cẩn thận như vậy, nhưng lão ta vẫn không thoát khỏi kết cục bị diệt khẩu.

Phương pháp triệu hồi mà Giáo Đình đưa ra, căn bản không phải để triệu hồi Ác ma cấp cao, mà là muốn dẫn dụ Ma vương giáng lâm.

Bởi vì chỉ có Ma Vương Thâm Uyên mang theo đại quân ác ma mới có thể tạo ra uy hiếp với kẻ thù.

Nếu chỉ là một bầy Ác ma cấp cao thì chẳng khác nào đang xem thường kẻ địch.

Hối hận cũng đã muộn rồi, lão già vẫn chết trong tay Ma Vương do chính mình triệu hồi.

Mây đen bốc lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của liên quân.

"Ác ma!"

Sau khi nhận ra con quái vật đang giương nanh múa vuốt, Kỵ binh Griffin Dragon phụ trách điều tra suýt chút nữa là ngã xuống.

Sau khi tỉnh táo lại, y bèn vội vã bay về doanh trại báo tin không chút do dự.

Gần như cùng lúc đó, các tế đàn trên khắp đại lục lần lượt được kích hoạt, vô số sinh vật dị giới được triệu hồi đến.

Bình yên bị phá vỡ, loạn thế bắt đầu rồi!...

"Cái gì?"

"Có người dám triệu hoán Ác ma sao?"

"Còn ngây ra đó làm gì, mau đi thông báo cho đoàn cung phụng đoàn đi."

"Truyền lệnh xuống, các đơn vị lập tức tập kết, nhanh chóng tiến đến điểm triệu hồi để đàn áp!"

Công tước Beckett lập tức hạ lệnh.

Một con Ác ma không đáng sợ, thứ đáng sợ là đại quân ác ma kéo bè kéo lũ tới đây.

Một khi để lũ Ác ma này đứng vững gót chân, đó sẽ là một thảm họa.

Trong lịch sử đã chứng kiến vô số lần Ác ma xâm lược, mỗi lần đều gây ra tổn thất nặng nề cho các chủng tộc trên đại lục. . . .

Thành Cabot.

Đám ác ma được triệu hồi đã bắt đầu tự do ăn uống.

Các cư dân gần đó đang bỏ chạy tứ phía, chỉ hận mình sống chung với láng giềng xấu xa, vô cớ dẫn đến tai họa lớn như vậy.

Quân đội Vương quốc Alpha nghe tin chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng máu me này cũng ngay lập tức hỗn chiến với quân đoàn Ác ma.

Chiến trường hỗn loạn, tiếng chém giết, tiếng va chạm, tiếng kêu rên hòa vào nhau.

Chỉ trong chốc lát, huyết nhục văng tung tóe, tay cụt chân cụt nằm đầy đất.

Dưới sự nỗ lực của các binh sĩ, quân đoàn Ác ma không ai bì nổi này cuối cùng đã bị chặn đứng.

Viêm Ma Vương chỉ huy quân đoàn Ác ma vừa định xuất thủ thì bị Robert chặn lại.

"Đáng chết, vị diện vật chất có nhiều Thánh Vực như vậy sao!"

Viêm Ma Vương bực bội lẩm bẩm.

Cần biết rằng Ma vương cấp Thánh Vực cũng là bá chủ một phương trong Thâm Uyên, vị diện vật chất lại càng hiếm.

Trong tình huống bình thường, sau khi quân đoàn Ác ma hoành hành mới bị cường giả của vị diện vật chất được gọi đến tiêu diệt.

Chỉ là vận may của tên Ma vương này không được tốt lắm, quân đội vừa triệu tập được một phần nhỏ thì đã bị quân đoàn tinh nhuệ của Nhân tộc bao vây tấn công.

Điều tồi tệ hơn là trong số những cao thủ đi theo quân đội lại có những người cùng cấp bậc.

Đã sớm nghe nói Ác ma giáng lâm vị diện khác thì vận may sẽ cực kỳ kém, trước đây Viêm Ma Vương còn từng khinh thường chuyện này.

Bây giờ được tự mình trải nghiệm, gã ta mới mới biết được cái gì gọi là hơi đen.

Vừa mới giao thủ, gã liền phát hiện ra không ổn. Những tuyệt chiêu của gã đều bị giảm bớt uy lực khi thi triển ở chỗ này.

Viêm Ma Vương vốn có sở trường chiến đấu, nhưng giờ đây gã bực bội nhận ra rằng mình chỉ có thể chiến đấu ngang ngửa với Thánh Vực của Nhân tộc.

"Tiểu tử Nhân tộc, thức thời cho cút nhanh lên, nếu chọc giận bổn Ma vương, ta nhất định sẽ lấy linh hồn của ngươi đem đi thiêu một trăm năm!"

Tiếng gào thét theo bản năng không những không thể đẩy lùi Robert mà còn khiến cho lão ta thở phào nhẹ nhõm.

Đây mới là Ác ma mà lão ta quen thuộc, cuồng vọng tự đại, không ai bì nổi.

"Viêm Ma Vương, nơi này không phải địa phương mà ngươi nên đến."

Bây giờ quay trở lại Thâm Uyên vẫn còn kịp, chậm thêm mà nói, trên bàn thí nghiệm của ta sẽ có thêm một món đồ sưu tầm!"

Dùng Ác ma làm vật liệu ma pháp chính là biểu tượng của cường giả.

Tuy nhiên, bình thường đều dùng là Ác ma bình thường, còn các sinh vật như Ma Vương thì ít ai dám trêu chọc.

Tình hình hiện tại rất đặc biệt, loại sinh vật như Ác ma hay thù dai. Nếu đã đối đầu thì không sẽ còn chỗ giảng hòa.

Nếu đã là địch nhân, Robert cũng lười nhác khách khí nữa.

"Ngươi muốn chết!"

Dứt lời, gã liền thi triển một kích Viêm Ma Vũ, trên chiến trường lập tức xuất hiện vô số Viêm Ma Vương, khiến người ta khó phân biệt thật giả.

Nhìn thấy cảnh này, Robert khẽ nở một nụ cười khinh thường.

Trò hề này có thể đánh lừa được kỵ sĩ, nhưng gặp phải Áo Thuật Sư có tinh thần lực mạnh mẽ thì chẳng khác nào không dùng.

"Tiếng Thở Dài Của Linh Hồn!"

Một đòn công kích tinh thần được phát ra từ tay Robert, đánh trúng Viêm Ma Vương.

Những bóng mờ đang bay múa đầy trời lập tức chỉ còn lại có một người lẻ loi trơ trọi.

Bình Luận (0)
Comment