Người dịch: Whistle
“Nam tước Hudson hôm nay mời ta tới đây không phải thật sự vì đi săn chứ?” Nam tước Kettler nghi ngờ hỏi.
Vươn đầu ra là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao. Dứt khoát hỏi cho rõ luôn đi, tránh lãng phí thời gian ở nơi này.
“Ha ha......”
“Nam tước Kettler vẫn là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái như vậy. Không nói gạt ngài, hôm nay mời ngài tới đây là vì có việc thương lượng.”
“Gần đây ta chuẩn bị đi xa nhà một chuyến, ngắn thì 15 ngày, dài thì một tháng. Trong khoảng thời gian đó, khó tránh khỏi sẽ có một vài tên đạo chích không tự lượng sức muốn qua đây kiếm chuyện.”
“Sơn Địa Lĩnh là nơi vắng vẻ, ba mặt toàn núi một mặt bình nguyên. Chỉ có Phong Diệp lĩnh mới là con đường thích hợp để đại quân tiến lên, ta muốn nhờ ngài chăm sóc một chút, đừng có thả người bừa bộn đi vào.”
“Chúng ta đều là hàng xóm tốt, đã từng chung hoạn nạn, chắc là Nam tước Kettler sẽ không cự tuyệt chuyện nhỏ này của ta đâu nhỉ?”
Nghe xong lời nói vô sỉ của Hudson, Nam tước Kettler suýt thì bị giận ngất.
Đây là thái độ cầu người hỗ trợ sao?
Rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn nha.
Hóa ra mình xui xẻo đến vậy, vừa vặn kẹt ngay ở cửa ngõ bên ngoài của Sơn Địa Lĩnh, nhất định phải trở thành người giữ cửa không công?
Nhưng hết lần này tới lần khác Nam tước Kettler lại không dám cự tuyệt, lực sát thương của câu nói “cùng chung hoạn nạn” kia thật sự là quá lớn, Hudson nói rõ là đang ỷ lại vào y.
Còn thiếu một chút nữa là trực tiếp nói rõ cho y biết là nếu như Sơn Địa Lĩnh xảy ra, Phong Diệp lĩnh cũng phải xui xẻo theo.
Nếu như không vì kiêng kị thực lực của người trước mắt thì Nam tước Kettler hận không thể chém chết tên vô liêm sỉ này, đáng tiếc là y không phải hạng người xúc động.
“Hudson, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Nam tước Kettler cắn răng nghiến lợi nói.
Có thể thấy rõ là lần này y đã thật sự tức giận, trực tiếp gọi thẳng tên, ngay cả hai chữ Nam tước cũng bị bỏ qua.
“Xin lỗi, Nam tước Kettler. Thật ra ta cũng không muốn như vậy.”
“Ta cũng không còn cách nào khác, trước khi địch nhân giấu trong chỗ tối đang lộ đầu ra thì thật sự khó mà phòng bị.”
“Mà Phong Diệp lĩnh lại ở trước mắt, chỉ cần giải quyết xong các hạ thì địch nhân sẽ không qua được.”
Hudson tràn đầy hổ thẹn nói.
Vẻ mặt của hắn tràn đầy lời xin lỗi sâu sắc, tiếc là không có ý thay đổi quyết định. Dù cho Nam tước Kettler có nguyện ý hay không, hắn đều phải ép Kettler trở thành người giữ cửa.
Cũng chẳng còn cách nào khác, vì sự an toàn của lãnh địa, Hudson cũng chỉ có thể vô sỉ một lần.
Chỉ cần Nam tước Kettler không dẫn dụ địch nhân đến đây thì sẽ không có chuyện gì. Trên núi không có đường nhỏ, muốn đi vòng qua sơn mạch Salam mênh mông thì thật sự là quá khó.
Nếu như không cẩn thận đi lạc đường, có lẽ đợi đến khi Hudson từ quận Arbor trở lại thì địch nhân vẫn còn chưa tìm được đường tới cửa chính của khu mỏ.
“Nam tước Hudson nam tước, lấn hiếp người quá đáng như vậy, ngươi không sợ ta cá chết lưới rách sao?”
Nam tước Kettler phẫn hận nói.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hudson đã sớm bị thiên đao vạn quả, rút gân lột da.
“Các hạ sẽ không làm vậy. Cho dù là Sơn Địa Lĩnh bị tập kích, cùng lắm thì ta chỉ bị tổn thất nặng nề.”
“Cho dù có phá hoại như thế nào thì cũng chỉ bị thiệt hại một chút thuế ruộng mà thôi, sẽ không có người nào dám đồ sát toàn bộ nông nô trên lãnh địa của ta?”
“Bằng vào thanh danh của ta, sẽ có người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cộng thêm sự ủng hộ của gia tộc, nhiều nhất là một, hai năm liền có thể phục hồi lại.”
“Nhưng mà các hạ thì khác, nếu như thất bại một lần thì cái gì cũng mất. Cho dù gia tộc của các hạ có nguyện ý tiếp tục ủng hộ thì đó cũng là nước xa không cứu được lửa gần.”
“Nếu như không có ba trăm lính tinh nhuệ trong tay, đừng nói là cắm dùi ở trong quận Wright này, có thể sống sót trở lại phương bắc hay không cũng là một ẩn số.”
“Dù sao sau khi các hạ tiến vào quận Wright cũng đã đắc tội với không ít người. Có lẽ vào lúc các hạ cường thế thì những người này không dám làm gì, nhưng bọn họ tuyệt đối có dũng khí để bỏ đá xuống giếng!” Hudson lạnh lùng nói.
Hai mắt nhìn chòng chọc vào Nam tước Kettler, phảng phất là đang đợi câu trả lời cuối cùng.
Bài học mà hắn rút ra được khi tới thế giới này: càng là những lúc như thế này thì càng không thể nhượng bộ. Bất luận một hành vi nhượng bộ nào cũng chỉ làm cho đối phương cảm thấy hoài nghi.
Nhìn thấy Nam tước Kettler tức giận rời đi, Hudson còn định tặng mấy con nhạn săn được để trấn an tâm linh bị thương của y.
Chẳng qua khi nhớ tới ý nghĩa của con số 13 trên đại lục Aslante thì hắn cuối cùng cũng từ bỏ cái ý nghĩ kích thích này.
Không thể lòng tốt làm chuyện xấu được, người ta vất vả lắm mới cắn răng đồng ý, nếu như hắn lại kích động thêm một chút, không chừng sẽ ép cho người ta nổi điên mất.
Có lẽ ở trong mắt của Nam tước Kettler thì cuộc đi săn nhạn vừa rồi cũng không đơn thuần là một cuộc đi săn, mà là Hudson đang cố gắng thể hiện ra sự “đe dọa”.
Oan uổng quá, “Năm mũi tên mười ba con nhạn, tiễn tiễn xuyên qua đầu”, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra được sao?
Dù là Hudson đã bật hack, nhưng mà cũng phải có sự phối hợp của chim nhạn thì mới được nha. Nếu như không vì đàn nhạn đang biến ảo trận hình, trùng hợp bị mũi tên đều đuổi kịp thì cũng sẽ không có kỳ tích này phát sinh.
Tiếc là Hudson làm màu quá thành công, trực tiếp làm cho Nam tước Kettler ngơ ngác luôn, căn bản không hề nghĩ chuyện này là trùng hợp.
Bắn 5 mũi tên không chỉ vì làm màu; Càng quan trọng hơn chính là Hudson chỉ có thể đạt được tầm bắn tối đa với năm mũi tên.
Nhiều hơn thì lực cánh tay của hắn sẽ không chịu được. Ai bảo hắn chỉ là một tên Kỵ sĩ vừa mới chạm đến ngưỡng cửa trung cấp lính mới yếu gà đâu?